Đừng hướng hiện thực cầu vọng một bầu trời thuần lam sắc, điều đó chỉ có thể tồn tại trong đồng thoại mà thôi.
Đêm tối đã qua đi, ánh mặt trời, thật đúng là chói mắt... Có lẽ không phải thái dương chói mắt, mà vì chính cậu đã tự nguyện rời xa nó. Quyết định trở thành như bây giờ, cũng là lựa chọn từ bỏ quyền lợi hạnh phúc.
Ichiru nói hận, hận sự tồn tại của cậu, hận cậu cướp đi những gì đáng lẽ thuộc về nó. Cho dù chính mình luôn cố gắng hết sức, hy vọng có thể đem đến hạnh phúc cho nó, vọng tưởng có thể bảo vệ nó, cho nó một cuộc sống vui vẻ không bệnh tật. Hận - nỗ lực đến bây giờ, vẫn chờ mong ngày đoàn viên, vẫn kiên định tin tưởng sẽ có ngày hai anh em gặp lại, lẽ nào làm tất cả chỉ để nhận về một chữ ‘hận’? Ngẫm lại Zero thấy mình đúng là một sản phẩm thất bại.
Có lẽ cậu nên tiếp nhận tất cả, Ichiru cũng tốt, Yuuki cũng tốt, đều chưa bao giờ thuộc về cậu, bọn họ đều chỉ muốn đứng ngoài vòng tròn, cho dù là nhìn cậu, nhưng trong mắt họ lại là một người khác, đều là những kẻ cậu hận nhất.
Có lẽ cậu nên học cách rộng lượng, chỉ cần nỗ lực không cầu hồi báo, chỉ cần có thể khiến những người mình yêu hạnh phúc, không cần thứ kết quả mỹ mãn xa vời. Thế nhưng, nỗ lực rồi thì sao, như đá chìm đáy biển, tia sáng rọi vào hang sâu, càng kiên cường, lạnh lẽo càng chỉ mình mình biết.
Hoặc có lẽ cậu nên thử lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vampire-knight-cach-quy-luat/86218/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.