Bởi vì gặp chuyện vừa nãy cùng Hứa Sí mà Ôn Du về nhà trễ hơn dự kiến tận nửa tiếng.
Bố mẹ nuôi của cô đều là công nhân viên chức nhiều năm, khi bố còn sống thì nhà cũng tạm coi là khá giả vì thế liền có thể mua được một căn nhà nằm trong tiểu khu gần trường học. Đáng buồn là sau khi ông ấy qua đời, kinh tế gia đình xuống dốc không phanh, từ đó điều kiện sinh hoạt của Ôn Du cũng càng trở nên tệ hơn.
Mới vừa vào cửa, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn. Có lẽ mẹ nuôi cùng người chị kia của mình đã không chịu đợi mà đã sớm ăn cơm trước rồi, lúc này bọn họ đã ăn gần xong, trên bàn chỉ còn chút cơm thừa canh cặn.
Dẫu sao Ôn Du cũng sớm đoán trước được loại tình huống này, nên không hề cảm thấy tức giận mấy, chỉ nhàn nhạt chào một tiếng như mọi khi: “Mẹ, con đã về.”
Người mẹ nuôi Tống Khiết khẽ nâng mí mắt, liếc nhìn cô một cái, nuốt cơm trong miệng liền càm ràm: “Sao giờ mới về? Có phải lại lêu lổng ở đâu có phải không? Đúng là cả ngày chỉ biết chơi chơi, không biết là nuôi mày có được cái tích sự gì không nữa?”
Cô chị Ôn Cẩn khinh thường lạnh lùng nhìn cô, cười nhạo một tiếng.
Vị tỷ tỷ này và cô tuổi tác cũng xêm xêm nhau, vẫn là cùng một cấp. Việc học của Ôn Cẩn so với nguyên chủ đúng là tốt hơn không ít, không chỉ thi đậu vào lớp chọn mà thành tích hàng năm đều ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-phan-dien-ngot-ngao-chi-muon-hoc-tap/2728070/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.