Người luôn tập trung hết mình trong mọi việc, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Ôn Du đi học luôn nghiêm túc nghe giảng, sau khi tan học lại chuyên tâm chuẩn bị quà sinh nhật cho Hứa Sí, bất tri bất giác đã đến ngày nghỉ cuối tuần. 
Quan hệ giữa cô và hai mẹ con trong nhà kia vốn rất nhạt , trong một ngày số từ nói với nhau cũng chưa đến mười câu, ở nhà vội vàng làm cho xong việc nhà sau đó liền vào phòng của mình. Kỳ thật người duy nhất yêu thương cô chỉ có cha nuôi, sau khi ông qua đời, mẹ nuôi Tống Khiết có ý định trục xuất cô ra khỏi nhà, nhưng gần đây là do bận tâm tới di chúc của người đã khuất, điều thứ hai cũng do sợ hãi lời bàn tán của hàng xóm láng giềng làm hỏng đi thanh danh của mình, chuyện này cũng không thể làm được. 
Đối với phần tiếp theo của cốt truyện Ôn Du đã biết rõ ràng, chính mình sớm hay muộn sẽ được hào môn thế gia tới nhận thân thích, việc duy nhất hiện tại cô có thể làm chỉ là yên lặng chờ đợi thời cơ đến. Nghĩ đến đây, cô suy nghĩ rất lâu mới mở ra ngăn tủ dưới cùng ở đầu giường, lấy ra từ trong góc mặt dây chuyền treo một khối ngọc bội xanh mơn mởn. 
Mặt dây chuyền được điêu khắc thành hình bán nguyệt, màu sắc sáng bóng, dưới ánh sáng sáng rực lên trở nên trong suốt, toàn thân không có một chút tạp chất nào, thoạt nhìn giống như một chiếc lá non tươi màu ngọc phỉ thúy, có thể đoán 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-phan-dien-ngot-ngao-chi-muon-hoc-tap/2728058/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.