Chương trước
Chương sau
Kỳ nghỉ đông của học sinh cấp 3 cũng không lâu lắm, rất nhanh lại phải đi học rồi.

Tuy Hạ Tiểu Hàn đã tám nhảm với Ôn Du cách đó không lâu nhưng lúc gặp lại cô vẫn không nhịn được mà ôm chầm lấy Ôn Du.

Kỳ thi cuối kỳ cô tiến bộ khá nhiều, không chỉ ba mẹ cô mừng rỡ như điên thưởng cho cô con gái không biết bao nhiêu là tiền đã thế còn được Lục Ninh khao ăn sáng nữa. Phải nói là vô cùng vui vẻ, vô cùng hạnh phúc.

Bây giờ đã cuối kỳ, cũng khoảng gần nửa năm nữa mới đến lúc phân ban xã hội với tự nhiên nhưng có khá nhiều người đã bắt đầu suy nghĩ tính toán. Hạ Tiểu Hàn không thích động não lắm mà càng không thích học thuộc, phân vân mãi cũng không biết nên chọn ban nào, trong lúc bế tắc cô ngồi chống cằm quay sang hỏi Ôn Du: “ Tiểu Du, cậu sẽ vào ban xã hội hay vẫn ở lại ban tự nhiên thế?”

“Chắc là xã hội.”

Ôn Du chậm rãi nói, trong đầu đột nhiên nghĩ tới Hứa Sí. Anh đúng là rất hợp với tự nhiên, lại cực thích giải toán vậy nên khả năng cao sẽ vào khoa học tự nhiên. Haizz đến lúc phân ban rồi thời gian cô có thể phụ đạo cho anh sẽ lại càng ít.

Huống chi giờ anh đã không còn như lúc trước, dù Ôn Du không ở bên thì anh vẫn sẽ chăm chỉ học tập vậy nên việc cải thiện điểm số là điều chắc chắn có thể làm được, thế thì bây giờ… cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình lại càng không còn lý do gì để bên cạnh anh nữa đúng chứ?

Hạ Tiểu Hàn không để ý sắc mặt sầm lại của cô, vẫn lầm bầm bên cạnh Ôn Du: “Sau khi phân chia xong ban xã hội tự nhiên chắc chắn lại chia lớp nguồn này với nguồn kia, cậu tiến bộ nhanh như thế đến lúc đó hẳn là sẽ vào được lớp chọn… không được, tớ phải nhờ Lục Ninh tăng cường bổ túc, nhất định tớ phải thuộc được văn thơ văn xuôi văn cổ Trung trong vòng một tuần, một tháng phải học xong cuốn sách giáo khoa toán, để lúc thi tuyển chọn tớ phải cùng cậu vào lớp giỏi!”

Ôn Du cười cười chọc cô ấy: “Nếu thật sự có thể như vậy, cậu không nên vào lớp chọn đâu, vào thẳng lớp thiên tài đi.”

Hiển nhiên Hạ Tiểu Hàn và Hứa Sí khá giống nhau, đều có sự hiểu lầm nhất định về chỉ số thông minh của con người. Tuy ngoài miệng Ôn Du chê cười nhưng trong bụng thầm vui vẻ khen ngợi tinh thần cầu tiến này. Hạ Tiểu Hàn trong nguyên tác là kẻ bị con quỷ tình yêu nhập, cả bộ truyện mấy chục ngàn chữ nhưng chưa hề nhắc tới hai chữ “học tập” nào cả. Ngay cả kết truyện tác giả cũng không đề cập tới sự nghiệp gì của cô, đại khái là được nam chính đại gia giàu sụ hết mực cưng chiều mà thôi.

Giờ đây nhìn thấy Hạ Tiểu Hàn có thể liều mình học tập thử một lần trong thời thanh xuân đáng giá này, Ôn Du vui mừng cười: “Tiểu Hàn, sau này cậu muốn làm gì?”

“Tớ?” Cứ ngỡ Hạ Tiểu Hàn sẽ không biết về ước mơ của mình, nhưng không ngờ cô ấy chỉ ngây ra một chút rồi ngay lập tức trả lời: “Tớ muốn trở thành giáo viên mầm non hoặc là tiểu học, mặc dù nghe không mấy thành tựu nhưng mà tớ rất thích trẻ con, cùng nhau chơi đùa với chúng, với lại dù thế nào miễn là làm công việc mình thích nhất là được mà đúng chứ.”

Ôn Du cảm động muốn rớt nước mắt, tiếp tục hỏi: “Nhưng sẽ rất vất vả đó?”

“Chuyện này là đương nhiên mà.” Đôi mắt cô ấy mở to, vẫn là nụ cười vô tư vô phế: “Nếu có thì cố gắng vượt qua là được mà. Chẳng phải trong sách chính trị đã nói sao, ý thức là sự phản ánh thế giới vật chất khách quan vào bộ óc con người*, nói chung khúc sau đó thế nào thì tớ cũng quên rồi nhưng tóm lại chính là không gì là không thể thay đổi… ôi hôm nay tớ không phải Hạ Tiểu Hàn nữa, tớ là đại triết học gia Marx-Lenin, đây chính là bước đầu đưa tớ vào thế giới triết học!”

*Editor: mình hiểu sơ sơ thì ý nó là của nhà triết học Mác, mình không đảm bảo chính xác 100% nên nếu các bạn biết thì nói mình với nha.

Hạ Tiểu Hàn càng nói càng không biết đang lảm nhảm gì, ba hoa chích chòe đến nỗi khiến Ôn Du không biết phải làm sao, chính thức cạn ngôn.

Từ lúc xuyên vào thế giới này, cô vẫn luôn bị vai phản diện nguyên tác trói buộc mình, chỉ biết cố nén cảm xúc thật nhưng giờ đây cốt truyện đã thay đổi.

Quả thật vậy, trên thế giới cũng từng có trường hợp chỉ là con bướm bay Nam Mĩ thôi nhưng chỉ cần vỗ cánh vài cái cũng có thể tạo ra cơn lốc xoáy khủng khiếp phá nát một bang Texas tại Mỹ. Cũng có thể lý giải hiệu ứng bươm bướm, mỗi một hành động của bạn đều có thể trở thành một bước lệch tay làm ảnh hưởng đến toàn bộ quân cờ domino, và chính cô cũng vậy, người góp phần khiến cho cốt truyện bị thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Hạ Tiểu Hàn thấy cô đang ngẩn người liền dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô cùng ngẩn người, đôi mắt kia tròn xoe sáng lấp lánh. Ôn Du cười sờ đầu cô gái nhỏ, giọng nói mang mười phần sủng nịnh cưng chiều: “Cùng nhau cố gắng nhé.”

*

Nghĩ cả lớp mười cũng chưa từng tưởng tượng đến viễn cảnh này, là chuyện sẽ có một ngày nhìn thấy Hứa Sí làm bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông.

Trước kia Hứa Sí là ai nào, khi cả lớp điên cuồng hoàn thành bài tập thì chỉ có duy nhất là anh lãnh giải người không làm bài nhiều nhất. Dẫu sao cha anh cũng là ông lớn đất Hoài Thành này vậy nên giáo viên hẳn cũng chỉ mắt nhắm mắt mở làm ngơ cho qua chuyện mà thôi, dù anh có bị mời đến văn phòng thì cũng chỉ là vẻ mặt “bất cần” như cũ, lúc ra thì dường như chẳng có chuyện gì to tát.

Nhưng bây giờ, hãy nhìn đi người ta đang nghiêm chỉnh làm từng đề từng đề một kia kìa. Tuy là đám người hóng chuyện xem cũng không hiểu mô tê tại sao ra đáp án như thế nhưng từng chữ từng chữ ngay hàng thẳng lối không hề bỏ sót bất kỳ một câu hỏi nào kia cũng đủ để khiến bọn họ quỳ rạp dưới chân anh rồi.

Sầm Dương vừa múa bút vừa ảo tưởng: “Sau khi anh Sí quen Ôn Du thành tích lại trở nên vượt trội như vậy, hy vọng những người khác trong lớp cũng tích cực yêu đương với học bá luôn, như vậy là anh có thể nằm há miệng chờ sung, đợi mọi người dâng đáp án bài tập, ôi đúng là hoàn mỹ.”

“Sầm Dương, ra là cậu cầu mong chỉ số thông minh của bản thân chỉ dưới đáy mà thôi.” Hứa Sí ngồi trên nghe vậy thì xoay đầu nhìn, nụ cười không giấu nổi sự nghịch ngợm, “Hai người các cậu đó. Cứ phải để tớ nói mãi, theo đuổi con gái không thể quá chậm chạp được, cứ nhiệt tình vào, nào là ép tường cưỡng hôn, cường thủ hào đoạt, ngược luyến tình thâm gì đó, không có đứa con gái nào là không mê cả.”

Sầm Dương nghe mà mắc ọe, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ: “Biến dùm đi, còn ngược luyến tình thâm nữa chứ, cậu quên mất trước đây ai là người điên cuồng như cún theo đuổi Bạch Lộ hả?”

Người ngồi bàn trên đột ngột đập bàn một cái: “Ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông*, chớ coi thường anh nghèo! Chờ một ngày anh giàu lên, tất…”

Editor: *Mọi người có thể lên mạng tra cụm “ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông” để hiểu rõ hơn cũng được nha

Cậu ta vui vẻ nói, trong lúc hưng phấn còn không quên giả vờ bản thân là nam chính duy ngã độc tôn*, nhe răng nhếch miệng cười rồi còn hất đầu lên đúng lúc chạm mắt với vị phó chủ nhiệm đang rình rập ngoài cửa.

Vài giây sau đó cửa phòng học bị đẩy ra, vị phó chủ nhiệm không nói không rằng nhìn cậu ta rồi ngoắc ngoắc ngón tay hệt như Hắc Vô Thường tới dẫn hồn đi vậy.

Cậu bạn bàn trên hai mắt rưng rưng bấu víu lấy Sầm Dương viết vài chữ: “Hãy sống cho vinh quang giúp tớ, Sầm Quân.”

Sắp chết đến nơi không cần phải diễn trọn vai như vậy đâu người bạn trẻ!

Sau thời gian tự học, tiết mở đầu cho học kỳ mới là môn Ngữ văn. Giáo viên dạy văn của lớp mười vừa mới ra trường không lâu vậy nên vô cùng nhiệt tình trong giảng dạy, thường xuyên dành thời gian kiểm tra bài cũ cho đám học trò. Dù có là nghỉ tết vẫn không quên giao thêm bài tập cho học sinh, vì ông rất thích chủ đề này nên lấy đại một bài ra đọc thử.

Mà người được ông chọn trúng kia chính là người đã chép hoàn toàn bài làm của Hứa Sí, sau khi đọc xong ông rất hài lòng vừa khen ngợi xong lại thuận miệng hỏi: “Thế các em khác thì sao, có câu trả lời nào khác không?”

Sự thật là thầy chỉ vu vơ nói thôi, nhưng nghĩ lại ở cái lớp mười này chắc một cách tay tự nguyện đến mơ cũng không có đâu vậy nên thà tự gọi còn hơn: “Em Sầm Dương, em trả lời thử xem.”

Sầm Dương còn đang bận câu cá* cùng Chu Công, đột nhiên nghe tên mình được xướng lên hệt như lò xo giật nhảy cả người lên. Bạn cùng bàn, Hứa Sí liền nhắc nhở: “Trả lời câu thứ 2 đi.”

*Ý là Sầm Dương đang ngủ gật á

Lúc này Sầm Dương còn chưa tỉnh ngủ, nửa tỉnh nửa mơ xoa xoa đôi mắt để nhìn rõ đề hơn một chút. Vì lúc nãy chép bài cũng không nghiêm túc thành ra bây giờ Hứa Sí viết gì thì cậu cũng không hiểu nửa chữ bẻ đôi, cứ lắp ba lắp bắp còn giống người máy hơn cả chị Google.

Khó khăn lắm mới đọc xong đáp án, cậu ta còn đang chuẩn bị giả vờ bình thản ung dung ngồi xuống, ai dè lại bị thầy Văn cười như không cười nhìn mình, đáng sợ tới mức cơn buồn ngủ kia cũng bay mất.

Lúc cậu đọc đáp án không ít bạn học ngồi xung quanh cười bật thành tiếng, sau đó vì không hiểu lý do nên gương mặt cậu biểu lộ trông vô cùng ngây thơ vô tội, ngay lập tức cả phòng học bị vẻ mặt đó của cậu chọc cười. Thầy Văn cũng nhịn không được cười một cái rồi hắng giọng nói: “Bạn học Sầm Dương thân mến, không phải ai cũng hiểu mấy câu đó đâu, em đừng có câu cá với Chu Công nữa, lo đứng đó cho tỉnh mộng đi.”

Lúc này trong lòng Sầm Dương như bị rỉ máu vậy, cuối cùng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng uất ức nhưng không có chỗ xả, ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt biết cười long lanh của người bạn bàn trên.

Vì vừa nãy cậu ta làm mấy động tác khoa trương ngứa mắt quá nên bị phạt đứng cả tiết. Cậu ta nhìn cặp mắt thâm quầng đen như gấu trúc bởi vì thức khuya chơi game đêm của Sầm Dương rồi bắt chước dáng vẻ yêu kiều thục nữ của một nữ chính điển hình, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng: “Chàng tới với thiếp ư, Sầm Quân!”

Thật muốn cho cái tên điên trước mặt này một đấm mà.

Chơi xuân vẫn luôn là hoạt động được mong chờ nhất, trường nhất trung Hoài Thành dự định cho đám học trò cưng ra vùng ngoại ô núi Dao Sơn, vì nơi đó khá xa nên quyết định mướn xe buýt chở các em đi.

Thật lòng mà nói cơ hội được đi leo núi của Ôn Du thật sự rất ít, còn có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa thời gian qua cô đã phải gồng mình học tập rất nhiều, vậy nên giờ đây được ra ngoài tâm tình cô tốt lên rất nhiều.

Hôm đi ai ai cũng đều một tay vali một tay túi xách, không những thế trong balo còn có đủ loại đồ ăn thức uống. Ôn Du và Hạ Tiểu Hàn ngồi cùng nhau, mà vì lần đi chơi này nhà trường cho phép học sinh mang theo điện thoại thành ra bọn họ nhân cơ hội chụp lén với nhau vài tấm ảnh.

Ôn Du bị album đậm chất khùng điên cổ quái khiến cho cười híp mắt, Hạ Tiểu Hàn vừa lướt vừa cảm thán: “Vẫn là cậu được hơn, 360 độ không góc chết thật là muốn dìm cũng không dìm được… haizzz, mà dây chuyền này của cậu trước giờ tớ không thấy, cậu mới mua lúc nào đấy?”

Ôn Du cúi đầu ngắm nhìn mặt dây chuyền, do lần trước bị Tống Khiết bí mật bán cho tiệm cầm đồ nên giờ cô càng không dám để nó ở nhà nữa, để ở trường thì lại không tiện lắm, nghĩ tới lui thôi thì vẫn mang bên người vậy.

Nếu như sau này có vô tình gặp được người nhà Ôn gia cũng có thể dễ dàng nhận ra nhau hơn.

Bởi vì xe chở khá nhiều học sinh nên không mấy dễ thở cho lắm, không những thế mà xung quanh lại ồn ào nhốn nháo cả lên, rất nhanh Ôn Du dựa lưng vào ghế đã mơ màng ngủ.

Còn đang mơ dở dang, cô đã bị Hạ Tiểu Hàn lôi đầu dậy.

Cô không tình nguyện mở to mắt, vô tình nhìn thấy bóng dáng người kế bên làm cô chợt tỉnh, ngẩng đầu mới phát hiện ra là Hứa Sí.

Ôn Du vừa thấy anh liền cười: “Sao cậu lại ở đây thế?”

“Tớ vẫn luôn ở đây mà.” Miệng anh nhai kẹo cao su, hai tay đút vào túi áo: “Đi thôi.”

Ôn Du ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Hạ Tiểu Hàn bảo cô đi cùng mình xuống xe, cô nhìn Ôn Du tính nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Hạ Tiểu Hàn thấy hết, lúc Ôn Du ngủ Hứa Sí không hề nhúc nhích, anh vẫn luôn túc trực bên cô dùng tay mình đỡ đầu giúp cô vì xe xóc lên xóc xuống, ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Nếu anh không tính nói thì thôi để Hạ Tiểu Hàn mình tranh thủ lúc nào vắng người thì nói nhỏ cho cô biết vậy.

Vừa xuống xe các thầy cô bắt đầu chia cho đi theo từng lớp, nhưng nói vậy chứ họ cũng không giám sát chặt lắm thành ra vẫn có vài học sinh lén chuồn ra khỏi hàng lớp mình.

Ôn Du và Hạ Tiểu Hàn vẫn đi đúng hàng lớp mình, thật ra Dao Sơn không tính là dốc lắm nhưng chặng đường đi lại khá dài, hơn nữa hôm nay trời lại nắng gắt mới đi hơn một tiếng đã cảm thấy đuối không chịu nỗi rồi.

Bởi vì Lục Ninh xách túi giúp Hạ Tiểu Hàn nên từ nãy tới giờ vẫn luôn kè kè bên người cô, cuối cùng bọn họ vẫn quyết định tán gẫu với nhau nhằm phân tán sự mệt mỏi. Đột nhiên phía trước Ôn Du xuất hiện một cây khoai tây chiên, ngẩng lên mới thấy hóa ra là Lư Vi Vi.

Từ sau tiệc tối đêm Nguyên Đán lần trước, thái độ Lư Vi Vi đối với cô hòa hoãn hơn rất nhiều thậm chí thỉnh thoảng còn chủ động tới tám chuyện với Ôn Du nữa nên là quan hệ cũng dần tốt hơn.

Đi nãy giờ cô cũng hơi mệt, mặt trắng bệch: “Nhanh cầm đi, không là hết đó.”

Hạ Tiểu Hàn cực kỳ thích ăn vặt vui vẻ thốt lên rồi nhanh tay cầm lấy, Ôn Du nói cảm ơn rồi vừa cắn một miếng khoai thì ai đó đã vỗ vào bả vai.

Bạch Lộ mỉm cười đứng sau cô, tay phải đưa tới một túi bánh quy chocolate, nhàn nhạt cười: “Bạn học Ôn Du, đây là bánh quy mà tớ rất thích ăn, cậu thử xem.”

Tuy không biết vì sao cô ấy lại xuất hiện trong hàng lớp cô nữa, nhưng Ôn Du vội vàng nuốt miếng khoai tây rồi nhận lấy bánh quy sau đó mỉm cười “Cảm ơn.”

Lư Vi Vi và Bạch Lộ không hẹn mà liếc nhau. Dẫu sao cả hai đều là nhân vật nữ được yêu thích trong khối, hơn nữa từ cấp hai bọn họ đã là đối thủ cạnh tranh thành tích rồi. Càng không nghĩ tới, không chỉ cạnh tranh nhau trong việc học mà tới việc cho bạn đồ ăn vặt cũng cùng một người, thật sự đúng là nghiệt duyên mà.

Hạ Tiểu Hàn nhạy cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm liền lặng lẽ nuốt khoai tây chiên.

Một trận quyết chiếnkhông đạn pháo sắp diễn ra, cả hai đều âm thầm chuẩn bị “vũ khí”, tiếc là còn chưa kịp bắn ra đã bị người khác đi trước một bước.

…Hứa Sí chậm rãi đi đến bên Ôn Du, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy dây balo trên vai Ôn Du sau đó không nói không rằng sải đôi chân thẳng tắp kia đi về phía trước, còn không quên nói lời trêu chọc cô: “Mới đi có chút đã đuối rồi?”

Đôi vai nhanh chóng không còn cảm thấy nặng trĩu nữa, Ôn Du hơi sửng sốt vội vàng đuổi theo anh định giành lấy balo về nhưng Hứa Sí đi quá nhanh cô đuổi theo không kịp.

Lư Vi Vi nghẹn một bụng lời nói:……

Bạch Lộ đang muốn nói chuyện phiếm:……

Phạm Ninh Ninh, Người chuẩn bị bánh ngọt tự làm tặng bạn yêu:…

Thật lòng mà nói các cô rất ít khi có cùng suy nghĩ như lúc này, loại nam nhân như thế nên tuyệt chủng đi thôi.

Ôn Du cuối cùng cũng đuổi kịp anh tiếc là balo chưa kịp về với chủ mà bản thân đã mệt rã rời, thở hồng hộc cố gắng đỡ đầu gối rồi ngồi xổm xuống nghỉ ngơi một chút.

Hứa Sí không nói chuyện cứ yên tĩnh đứng đó chờ cô. Anh cúi đầu, trên mặt mang theo nụ cười bất lực, thân hình cao gầy che chắn bớt ánh nắng chói chang giữa trưa.

Lớp Ôn Du vốn được phân là tốp đi cuối cùng mà giờ cô còn nghỉ ngơi một lúc nữa thành ra khoảng cách giữa cô và mọi người càng lúc càng xa dần.

Hứa Sí đưa lưng về phía các đội hình đang đi nên cũng rất may mắn khi cô không nhìn thấy bốn đôi mắt mờ nhạt trong đám đông đang kiếm mình.

Cô ngồi nghỉ một chút rồi dùng sức đỡ chính mình đứng dậy, gương mặt vì chạy theo anh mà hồng hồng. Đôi mắt cong vút của Hứa Sí nhìn cô, giọng nói ấm áp hệt như ánh xuân, vừa sạch sẽ vừa trong sáng: “Cậu còn sức không?”

Ôn Du lắc đầu: “Khá ổn, tớ vẫn tiếp tục được.”

Lúc đang nói chuyện cô vẫn thở không ra hơi, Hứa Sí biết cô dễ ngại nên dùng áo bao lấy bàn tay rồi nói như đinh đóng cột: “Để tớ lôi cậu”

Mùa xuân, tiếng côn trùng kêu gọi lẫn nhau ồn ào khiến cô cảm thấy hơi nhức đầu, Ôn Du lặng lẽ hít sâu một hơi, bàn tay phải để trên tay anh rất nhanh sau đó đã bị anh giữ chặt.

Bàn tay thiếu niên to hơn cô rất nhiều, cho dù cách một lớp vải nhưng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm từ người kia. Anh không nói một lời dắt cô đi, vì địa hình đường núi không mấy bằng phẳng nên cứ chốc chốc cô như bị lực kéo vô hình nào đó kéo nhanh về phía trước.

Cảm giác nóng nóng từ cổ truyền lên hai bên má làm cô tưởng là do thời tiết nóng quá rồi.

Khi hai người bọn họ chậm rãi đi tới đỉnh núi thì các bạn học sinh khác đã vào mâm ăn cơm trưa rồi. Từ đỉnh núi Dao Sơn nhìn xuống là phong cảnh vô cùng đẹp mắt, không ít người dù đang rất mệt mỏi do leo núi quá lâu nhưng sau khi nhìn thấy khung cảnh này mọi muộn phiền đều tan biến. Bọn họ đứng ở đỉnh núi hét thật to như thể bản thân vừa chinh phục được đỉnh núi Everest.

Hứa Sí vừa lên núi đã bị đám bạn tốt của mình lôi đi tra hỏi. Hạ Tiểu Hàn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra Ôn Du, vui vẻ vẫy tay với cô, sảng khoái nói: “Tiểu Du, tớ nghe nói đứng ở đỉnh Dao Sơn hét thật to nguyện vọng của mình thì nó sẽ trở thành hiện thực á. Hay tụi mình thử đi?”

Cô vừa dứt lời, đưa mắt liếc nhìn Lục Ninh một cái rồi đưa hai tay trước miệng hét: “Cầu Lục Ninh sẽ độc thân cả đời!”

Chỉ khi đứng trước mặt cô gái này Lục Ninh mới có thể gỡ bỏ gương mặt lạnh băng thường ngày của mình, nở nụ cười hiếm thấy rồi bắt chước Hạ Tiểu Hàn hét to: “Cầu Hạ Tiểu Hàn sẽ nặng 250 cân.”

*1kg việt mình bằng 2 cân bên trung nên có thể hiểu 250 cân là 125kg á quí dị.

Hiển nhiên sau đó cậu ta bị Hạ Tiểu Hàn tặng cho liên hoàn chưởng.

Ôn Du đứng kế bên chăm chú nhìn bọn họ ngẫm nghĩ rất lâu.

Cuối cùng cô bình tĩnh nhìn về phía chân trời xa xăm không thể với tới kia dùng hết sức bình sinh mà hét: “Ôn Du, cảm ơn cậu!”

Đây không phải nguyện vọng, mà “Ôn Du” cô nói tới càng không phải nói cô, người cô muốn cảm ơn là thân thể bị cô chiếm lấy này. Lúc này đây khi cô và cơ thể này dần gắn bó hơn thì cô càng dễ dàng cảm nhận được hết thảy cảm xúc cùng ký ức trước đây của nguyên chủ, dù chưa từng tiếp xúc nhưng cô càng đồng cảm nhiều hơn cho cô ấy.

Ôn Du không biết hiện giờ nguyên chủ đang ở đâu nhưng chắc chắn do cô xuất hiện nên mới như vậy. Nhờ có thể cảm nhận được một cuộc sống hoàn toàn khác mà cô vô cùng cảm kích đồng thời cũng vì bản thân đang chiếm lấy cơ thể khác nên cũng có phần tự trách.

Cảm nhận được suy nghĩ trong lòng cô, trong đầu Ôn Du lại lần nữa vang lên âm thanh của hệ thống đã lâu không xuất hiện. Hệ thống thoắt ẩn thoắt hiện này hệt ma quỷ, Ôn Du nhanh chóng tận dụng cơ hội hỏi cô ấy: “Cậu có biết nguyên chủ của cơ thể này đi đâu rồi không?”

Giọng nữ khô khốc trả lời: “Cô ấy vào thế giới của cô, đó là sự thật”

“Nói vậy nghĩa là chúng tôi hoán đổi linh hồn.” Vì biết bản thân không độc chiếm cơ thể người ta, Ôn Du nhẹ nhàng thở ra: “Nhưng vì sao lại hoán đổi chúng tôi? Làm vậy có mục đích gì chứ?”

Nghĩ kỹ lại thì nếu thật sự hệ thống chỉ vì muốn cô chữa một cái lỗi không mấy quan trọng này mà kéo cô tới thế giới này, hơn nữa còn mang linh hồn của cơ thể này đến thế giới của cô làm gì? Còn một điểm khó hiểu nữa là vì sao người hoán đổi lại là cô mà không phải ai khác? Đừng nói là chỉ vì cả hai cùng họ cùng tên thôi nhé.

Hệ thống không trả lời.

Ôn Du mím môi trầm tư. Đúng là ở thế giới cũ vì cơ thể không được lành lặn mà mỗi ngày cô không vui vẻ, đến với thế giới này dù không có người nhà bên cạnh để ỷ lại đi chăng nữa nhưng lại tìm được những người bạn vô cùng tốt. Vả lại dù thân thể nguyên chủ không có khiếm khuyết nào nhưng từ bé lại thiếu thốn tình thương, hy vọng khi cô ấy ở trong cơ thể cô có thể cảm nhận được thứ tình cảm thân yêu chưa từng có đấy.

Dường như kết quả của cuộc trao đổi linh hồn này không tệ, nhưng hệ thống không phải nhà hảo tâm, đâu nhất thiết phải cứu lấy một linh hồn sắp chết ngột chết ngạt đáng thương cơ chứ.

Nhưng hai người họ thật sự không hề liên quan gì đến nhau cả. Cô thật sự không hiểu.

Bất luận thế nào, cuối cùng Ôn Du cũng có thể trút bỏ được gánh nặng đè trong lòng bấy lâu nay, bước ra khỏi nỗi nhung nhớ thân phận cũ trước đây. Cả hai cô đều có lý do để bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác, nghĩ đến những gì Hạ Tiểu Hàn đã nói với mình, Ôn Du nghĩ có lẽ đã đến lúc phải thoát ra khỏi sự bí bách của bản thân rồi.

Cô không phải là nhân vật phản diện sẽ chết và có kết thúc không tốt mà cô chính là cô, là Ôn Du.

Hạ Tiểu Hàn cho rằng Ôn Du đang cảm tạ bản thân mình nửa năm qua đã nỗ lực hết mình, thọc cánh tay mình lên người Lục Ninh: “Cậu mau nhìn người ta đi, nói gì cũng thâm thúy hết ai như cậu thật không khác gì trẻ nhỏ mới đi mẫu giáo.”

Lục Ninh không bận tâm lại lần nữa hét lớn: “Cầu cho Hạ Tiểu Hàn 17 tuổi sẽ bị hói đầu!”

Thời gian vui vẻ chưa kéo dài được lâu thì cũng đến lúc phải xuống núi.

Ôn Du bị bánh ngọt của Phạm Ninh Ninh, bánh quy nhập khẩu của Bạch Lộ, bánh mì của Lư Vi Vi và đồ ăn vặt của Hạ Tiểu Hàn vỗ béo đến mức cái bụng tròn vo. Trong lúc cô đang trò chuyện vui vẻ với mọi người lại vô tình bắt gặp thấy Bạch Lộ đang nhìn về hướng nào đó, nét mặt vô cùng lạnh lùng, nhìn theo mới thấy ra là nhìn Hứa Sí.

Phải chăng là Bạch Lộ vì cạn tình mà sinh hận không nhỉ, sao lại nhìn Hứa Sí với ánh mắt… khiếp sợ như vậy chứ.

Anh đúng là cao tay hơn so với Bạch Lộ, anh hoàn toàn làm ngơ ánh mắt đó của Bạch Lộ, ung dung đi tới chỗ Ôn Du: “Đưa balo cậu đây, tớ giúp cậu.”

Anh thật sự coi thường thể lực cô quá, Ôn Du ôm chặt balo mình trả lời:

“Không cần đâu, tớ có thể tự mình mang.”

Hứa Sí không đáp lại, tươi cười nhàn nhạt nhìn cô rồi vẫn vươn tay trước mặt cô. Chưa tới ba giây sau Ôn Du đã ngoan ngoãn đưa balo cho anh.

Ôn Du đi bên cạnh Bạch Lộ làm vẻ mặt đầy ghét bỏ, Hạ Tiểu hàn tặc lưỡi rồi ra vẻ vui mừng, còn có người lén lút bắt trọn được khoảnh khắc xinh đẹp này.

Quả nhiên, chỉ trong một đêm thôi mà bức ảnh kia có thể càn quét diễn đàn trường học không khác gì cơn lốc xoáy. Hình ảnh Ôn Du đưa balo mình cho Hứa Sí, lúc ấy ngón tay cả hai người chạm vào nhau đã thế anh chàng kia còn tủm tỉm cười và tặng kèm ánh mắt ôn nhu dịu dàng chưa từng thấy.

Mà điều hấp dẫn bọn họ nhất chính là khuôn mặt bất lực của đám người ăn cơm chó xung quanh, quả thật là biểu cảm ấy không khác gì nét mặt lúc này của mấy người đang nhìn qua màn hình. Nhìn kỹ đi, tròng mắt nữ thần Bạch Lộ trừng tới mức sắp rớt ra luôn rồi kìa.

Bạch Lộ trả lời bình luận như tạm rớt mất não của người nào đó mà ngao ngán: “Trước tiên, tròng mắt tôi thật sự vẫn còn rất tốt. Thứ hai, tên Hứa Sí đó có từng đọc qua Graves chưa?”

Cô đây đang châm chọc Hứa Sí ít đọc sách, không xứng đứng gần với Ôn Du, nhưng đáng buồn là chẳng ai hiểu ý tứ thâm sâu này của cô cả.

Đến Hứa Sí còn lưu lại tấm ảnh này vào máy rồi đăng lên dòng trạng thái trong vòng bạn bè, còn để caption là “Xuân” nữa. Nên nói anh một năm nhiều lắm là đăng đúng một mẩu tin mà thôi, vậy nên lúc này đây vòng bạn bè của anh coi như bùng nổ.

“Con đường phía trước còn rất dài, anh Sí cứ từ từ tận hưởng, đừng như con thiêu thân mà theo đuổi nha.”

“Mùa xuân tới, mùa các loài động vật nhỏ rục rịch cũng tới rồi. Là vua muôn thú, Hứa Sí chắc cũng sắp làm gương rồi.”

“Ối chị gái trông xinh thế, hóng in tư nhen.”

“Tên kia không muốn sống nữa hả? Lập đội giết không tha.”

“Nếu tính lập đội thì cho tui theo với. Ôi chị gái thật sự rất đẹp nha, anh Sí đã ra tay thì không ai chơi lại.”

Hứa Kiến Dương đặc biệt để tâm đứa cháu đích tôn này, vậy nên khi thấy bài đăng ông cực kỳ vui mừng. Hơn nữa khi nhìn thấy ảnh chụp Ôn Du ông lại càng vừa lòng hơn, trên mặt không tự chủ được hiện lên ý cười, nhìn một lúc lại chú ý đến chiếc vòng trên cổ Ôn Du.

Trong đầu ông bỗng nghĩ tới cái gì đó, cái mặt vòng cổ này… dường như hơi quen mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.