Sau khi y quán được xây xong, ngày đầu tiên mở cửa đã có người tới.
Lưu Thải ôm Tiểu Thạch Đầu trong lòng, lòng đầy lo lắng nói với Tần Việt đang đứng bên cạnh: "Hôm nay trời đã tối vậy rồi, không biết y quán còn mở cửa không nữa."
Có lẽ do trời trở lạnh khiến Tiểu Thạch Đầu vốn chỉ hơn ba tuổi bỗng phát sốt, may mà Lưu Thải kịp thời phát hiện nên đã ôm con đi khám ngay.
Sở dĩ có cả Tần Việt đi theo là vì cả hai trùng hợp gặp nhau và vừa hay hắn lại đang ôm lòng tò mò với y quán nên đã dứt khoát đi cùng Lưu Thải.
Y quán vẫn có người túc trực vào buổi tối. Vì tránh cho các phàm nhân không nhìn thấy đường đi nên dọc theo hai bên đường đều có dùng dạ minh châu để chiếu sáng.
Dạ minh châu vốn là đồ trang trí ở trong phủ thành chủ, nhưng Tô Thu Diên không thích xa hoa, hơn nữa buổi tối y cũng nghỉ ngơi sớm nên chỉ cần dùng một ngọn nến là đủ rồi. Vì thế y đã kêu Tạ Ngang mang hết dạ minh châu đặt ở dọc đường đi.
Có dạ minh châu soi đường, Lưu Thải an tâm hơn rất nhiều.
Rất nhanh bọn họ đã tới vùng giao thoa giữa nội thành và ngoại thành. Nơi này là một khu rừng trúc do một vị thành chủ ở nhiệm kỳ trước đã cho người gieo trồng nên. Y quán mới xây xong nằm ở bên trong rừng trúc này.
Lưu Thải vốn đang lo lắng chỗ này không có ai, không ngờ khi tới gần lại phát hiện có vài người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-phan-dien-cung-ta-xay-dung-su-nghiep/1192627/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.