Thư Vưu không kiềm chế được sự kinh ngạc trong lòng: “Lận Minh Húc, anh…”
“… Không sau đâu.”
Lận Minh Húc nghiêm mặt, bình tĩnh hỏi: “Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, không phải sao?”
Thư Vưu buột miệng: “… Nhưng cuộc sống sẽ không được kể nhiều lần.”
Lận Minh Húc nhướn mày: “Nói như thế thì tức là cậu còn có lựa chọn khác?”
Thư Vưu:!!!
Cậu lập tức ủ rũ cụp đuôi: “Không có, cảm ơn bạn trai đã cứu tôi khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng nhé.”
“… Đừng cảm ơn sớm.”
Lận Minh Húc vẫn bình tĩnh, thong thả nói: “Tôi có điều kiện.”
Thư Vưu: “Gì?”
Giọng Lận Minh Húc rất nhẹ nhàng, trong giọng nói dường như còn ẩn chứa thêm ý tứ sâu xa: “Tôi muốn đọc thử truyện cười cậu viết.”
“Là người trong cuộc, tôi có quyền biết được cậu sẽ viết về tôi như thế nào, đúng không?”
“Ờm…”
Thư Vưu hơi chột dạ: “Tuy lấy tư liệu từ cuộc sống, nhưng sẽ trải qua nghệ thuật thêm bớt và cường điệu hóa ở một mức độ nhất định, vậy nên không hoàn toàn đúng với thực tế.”
“Suy cho cùng là chúng ta lấy hài kịch làm chủ chứ không phải văn học hiện thực.”
“Tôi chỉ muốn xem cậu xào nấu thành cái gì thôi.”
Lận Minh Húc cũng có lý do chính đáng: “Hoặc với tư cách là bạn trai của cậu, tôi có thể làm khán giả đầu tiên của cậu, tới ủng hộ sự nghiệp của cậu chứ nhỉ?”
Thư Vưu: “…”
Chết tiệt, anh nói rất có lý, hoàn toàn không có cớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lot-duong-chua-he-qua-keo-kiet/3586850/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.