Buổi tối, Thư Vưu đi ăn cùng tổ chương trình.
Họ cũng không ra khỏi khách sạn mà đặt luôn một phòng riêng lớn ở nhà hàng của khách sạn. Một đám người nối đuôi nhau bước vào, Thư Vưu tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng vớt được một con bào ngư.
… Sau đó cậu bị người đại diện của Đoạn Tư Kỳ chặn đường.
"Chuyện đó…”
Vẻ mặt quý ngài đại diện có vẻ khách khí hơn: "Thầy Thư, chuyện cậu nghe được hồi chiều nay ở bên cạnh bể bơi kia…”
Vẻ mặt Thư Vưu nghiêm túc: "Chào anh, xin hỏi tôi quen biết anh sao?”
Người đại diện: …?
Anh ta hơi sững người: “Không phải chiều nay chúng ta mới gặp nhau sao? Ở cạnh bể bơi cậu…”
Thư Vưu vô cùng đứng đắn nói: “Anh nhận lầm người rồi, đó không phải tôi, là anh em song sinh khác cha khác mẹ của tôi đấy.”
Người đại diện: “…”
Dường như anh ta hiểu ra cái gì, thử hỏi: "Vậy người anh em song sinh của cậu…”
Thư Vưu gật gật đầu: "Anh ấy đã đi rồi.”
Người đại diện: … Cậu được lắm, đi rồi thì không đối chứng được ha.
Vẻ phức tạp hiện rõ trên mặt anh ta, nhưng giây tiếp theo, Thư Vưu chớp mắt, hạ giọng nói: “Yên tâm đi, anh ấy là người khiếm thính.”
“Hơn nữa ký ức chỉ tồn tại ba giây.”
Còn kém hơn cá vàng!
…Tuy rằng cậu nghe nói cá vàng cũng chẳng đến bảy giây.
Người đại diện ngầm hiểu trong nháy mắt, vẻ mặt thả lỏng hơn nhiều, anh ta cười ha hả, vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lot-duong-chua-he-qua-keo-kiet/3585544/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.