Ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng rơi từ lâu, màn đêm tĩnh mịch, nên tiếng nước xối xả truyền đến từ phòng tắm càng rõ ràng hơn.
Thư Vưu ôm bắp chân vẫn đang nhói đau âm ỉ, mờ mịt ngồi trên giường.
Sao vậy.
Cậu cũng đâu làm gì.
Tại sao... tại sao Lận Minh Húc lại bỗng nhiên chạy đi?
Anh không muốn xem chân giúp cậu nữa? Ghét cậu? Hay do hôm nay cậu làm mình làm mẩy quá mức rồi?
Cậu chọc giận anh nhiều lần như vậy, cũng chưa từng thấy anh phản ứng dữ dội như này bao giờ.
Nhưng nghĩ lại thì Lận Minh Húc đâu phải người bình thường.
Anh chính là... vai công chính có thù tất báo!
Chẳng lẽ là cậu chọc giận anh chỗ nào, giờ lượng thay đổi nên cuối cùng dẫn đến chất cũng thay đổi rồi?
Tưởng tượng đến chuyện Lận Minh Húc sải bước vào phòng tắm, đối diện với khuôn mặt u ám của mình trong gương, ánh mắt vừa hung ác nham hiểm vừa đáng sợ...
"A a a a a!!!"
Thư Vưu bị tưởng tượng của chính mình dọa đến sợ đến mức chui vào trong chăn.
... Đúng là Lận Minh Húc đang nhìn chằm chằm bản thân trong gương ở phòng tắm.
Vẻ mặt của anh đúng thật là hơi u ám.
Nhưng không phải vì Thư Vưu.
Nước vẫn đang chảy ào ào, người đàn ông đã rửa sạch vết máu, một giọt nước đọng lại trên cằm "tí tách" rơi xuống. Anh hơi nhíu mày, nếp nhăn giữa hàng lông mày chẳng thể nào giãn ra được.
Rất rõ ràng, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lot-duong-chua-he-qua-keo-kiet/3585529/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.