Bành Thượng Ân ngây ra.
"Nhưng không sao cả." Giọng nói của Thư Vưu dạt dào cảm xúc: "Sau đó hai người chúng tôi đã có cơ hội gặp lại nhau lần nữa, lần ấy..."
"... Lần ấy cậu mang ô rồi?"
"Trời không mưa mang ô làm gì." Thư Vưu lườm cậu ta một cái, như thể đang nhìn một tên ngốc, sau đó làm bộ ôm tim ngượng ngùng nói: "Lần đó anh ấy về nước, tôi đã theo anh ấy về nhà."
Bành Thượng Ân nghe xong thì chẳng hiểu mô tê gì, lơ ma lơ mơ... Nói thẳng ra là không hiểu gì cả.
Cậu ta đành phối hợp vỗ tay, vẻ mặt khao khát nói: "Lãng mạn quá, tuyệt vời quá."
"Tôi thật sự hy vọng mình cũng có một tình yêu như vậy!" Cậu ta độc thân bao nhiêu năm rồi, vẫn luôn rất khát vọng đó!
Người ngồi nghe từ đầu đến cuối, Lận Minh Húc: "..."
Trong lời kể của Thư Vưu về lần đầu tiên gặp nhau, đến cả dấu chấm hết cũng không đúng sự thật.
Anh giơ tay xoa xoa thái dương, hít sâu một hơi: "Cậu đừng quậy nữa."
Thư Vưu lập tức ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn đáp: "Vâng bạn trai."
Bành Thượng Ân lại hứng thêm một cú đánh dữ dội, cậu ta bỗng chẳng muốn hỏi thêm gì nữa.
Đồ ăn được dọn lên rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bày đầy cái bàn trước mặt. Quả là nhà hàng cao cấp có khác, đĩa to nhưng ít đồ ăn, Thư Vưu ăn một miếng, một miếng rồi ngoạm thêm miếng nữa, mỗi miếng đều phải nhai thật kỹ thật chậm, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lot-duong-chua-he-qua-keo-kiet/3585516/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.