Nhưng chú chó nhỏ lưu lạc nơi đầu đường xó chợ chỉ là ảo ảnh giả dối. Sau giây phút tỏ ra yếu đuối ngắn ngủi, Thư Vưu nghiêng đầu, tiếp tục hát như gào!
"Yêu dáng vẻ! Bất khuất! Của anh!"
Lận Minh Húc:... Quên đi.
Ngày này năm sau, anh sẽ vì Thư Vưu, chọn cho cậu một nơi mồ yên mả đẹp tốt nhất.
Mặt anh vô cảm hất tay Thư Vưu đang kiên cường túm lấy anh ra, rồi rời khỏi phòng ngủ chính. Nhưng chẳng bao lâu sai, tiếng hát như sói tru bỗng ngưng bặt, im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Lận Minh Húc ngồi trước bàn ăn ở ngoài, đang gõ bàn phím, anh giơ tay xoa xoa thái dương đang nhói đau, thầm nghĩ chắc hẳn cậu đã ngủ rồi, thế cũng vừa hay, anh còn có tài liệu cần đọc.
Nhưng...
Anh đột nhiên nhìn xuống dưới bàn ăn, một đôi mắt đen láy đang theo dõi anh không dời một ly!
"Thư Vưu!!!"
Thư Vưu chớp chớp mắt, bĩu môi nói: "Anh không tắt đèn."
"Cái gì?"
"Anh không tắt đèn."
Cậu chàng chỉ chỉ vào phòng ngủ chính, vô cùng đau đớn nói: "Lãng phí! Là tội lớn nhất đó!"
Lận Minh Húc: …
Mặt anh chẳng chút thay đổi, xách cậu về giường lần nữa, nhét vào ổ chăn… tắt đèn, động tác vô cùng liền mạch lưu loát.
… Thế giới cuối cùng cũng được yên tĩnh.
/
Sáng sớm hôm sau, Thư Vưu thức dậy, thấy cực kỳ sảng khoái.
Trời, xanh trong, không khí, trong lành, cơ thể, dễ chịu đầy năng lượng. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lot-duong-chua-he-qua-keo-kiet/3585508/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.