Gần đây Mạc Tầm đang lịch kiếp, đây là kiếp thứ bảy trong đời hắn. Là thời kì hắn trực tiếp chống đối, chuyện gì đều tự làm theo ý mình. Ngày thường, mọi người trong Tầm Thường Cung đều bị hắn hù đến chết khiếp. Chỉ có Quý Tử Hiên thét hắn một hai câu, hắn còn có thể nghe.
Nhưng Quý Tử Hiên chính là cố tình không nói hắn, tùy ý hắn làm ầm ĩ, tùy ý hắn nháo động, gây rối loạn khắp thiên hạ, làm ra đại họa cũng chỉ có nói thản nhiên một câu “Vô phương.”
Cưng chiều dung túng như vậy, lại cổ vũ tiểu báo vương hỗn đãn kiêu ngạo, cưng chiều đến nỗi hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ hận không năng lực là trời bị thủng một lỗ.
Ngày hôm đó, đúng là trời trong nắng ấm, Hỗn Thế Ma Vương hứng khởi, đột nhiên muốn đi mở mang kiến thức về yêu sơn U Đô trong truyền thuyết. Ở trong trí nhớ của hắn, đối nơi đó có ấn tượng mơ hồ, người mẫu thân Nhược Nhất của hắn thích nhất sống ở nơi đó.
Nghe nói đám Cửu Vĩ Bạch Hồ thống lĩnh nơi đó, mỗi người đều có dàng vẻ tuyệt mỹ, hắn thật muốn nhìn, tuyệt mỹ đến độ nào? Còn đẹp hơn cha Hiên Hiên? Còn đẹp hơn phụ thân trong trí nhớ?
Nhất thời cũng không quan tâm giờ giảng của Vụ Quy, dùng khẩu quyết độn thổ, nháy mắt liền không thấy bóng dáng. Vụ Quy y như cũ tự mình đọc sách của mình, ngẩng đầu nhìn, tiểu tử nghe đọc sách đã chuồn mất, hắn cũng đỡ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lan-hon-mong/2082334/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.