Edit: Bùm Bùm
Beta: Tiểu Tuyết
Dọc theo hướng đi sâu trong động huyệt, dưới chân khó tránh khỏi việc dẫm phải những vết máu dinh dính. Nghĩ đến nơi dòng sông máu chảy tới, Nhược Nhất không khỏi cảm thấy một trận ghê tởm. Ngược lại hỏi:
“Nguyệt Hoàng, ngươi có biết những cái đầu kia đến từ đâu không?”
Nguyệt Hoàng lắc đầu: “Không biết, lúc ta bị bắt tới đây, tỉnh lại đã là như vậy.”
“Ai bắt ngươi?” Lần thứ ba hỏi câu này, Nhược Nhất gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Hoàng, không cho nàng lại trốn tránh. Bước chân Nguyệt Hoàng dừng lại một chút, né tránh ánh mắt Nhược Nhất, trầm mặc không nói. Nhược Nhất nhíu mày, “Cũng đã đến giờ này rồi, ngươi còn muốn giúp người nọ che giấu sao?”
“Nhược Nhất có biết vì sao Toan Dữ Điểu bị phong ấn tại Thanh Khâu không?” Nguyệt Hoàng trầm mặc sau một lúc lâu, cuối cùng lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
Nhược Nhất nói không biết.
Nàng nói tiếp: “Trước đây rất lâu, lúc Phượng Hoàng tộc còn hưng thịnh, Hồ Trủng của Thanh Khâu vốn là nơi niết bàn [1] của Phượng Hoàng. Kẻ thành công thì bất tử, kẻ bại bị chôn trong hồ. Dần dà, cái hồ phía sau núi của Thanh Khâu được gọi là Hồ Trủng. Phượng Hoàng vốn là chúa của vạn điểu, ở đây lại tụ tập khí tức của Phượng Hoàng tộc qua vạn năm, xét về khí thế đã có thể áp chế Toan Dữ Điểu được vài phần. Cho nên việc Câu Mang phong ấn Toan Dữ Điểu tại đây chính là lựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lan-hon-mong/2082323/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.