Mạc Mặc bỗng nhiên dừng bước lại, trái tim đập mạnh, hắn hít sâu một hơi, sau ổn định lại cảm xúc của mình, mới cứng ngắc quay đầu lại. Chỉ thấy một tay quấn băng vải khoát lên trên vai của hắn, trong lòng hắn buông lỏng lại căng thẳng, lập tức đề phòng nhìn chằm chằm người đó.
Người này chính là Vân Chử, hắn buông Mạc Mặc ra, nhìn chằm chằm Nhược Nhất nói: “Trước hết ta có chuyện muốn hỏi cô nương một câu.”
Nhược Nhất kỳ quái nói: “Chuyện gì?”
“Thiên Tố......” Vân Chử hơi hơi cau mày, “Ngươi biết hiện giờ Thiên Tố đang ở đâu phải không?”
Lời này vừa nói ra, chẳng những thần sắc trên mặt của Thái Phùng lộ vẻ không đồng ý mà ngay cả Quý Tử Hiên cũng hơi hơi nhíu mày. Tiên yêu mến nhau vốn là việc cấm kỵ, hiện tại trước mặt Quý Tử Hiên, Vân Chử thế nhưng lại nhắc tới Thiên Tố, nhưng mà sự lo lắng trong lòng đã không thể kiềm nén. Thế nhưng Thiên Tố lại......
Nhược Nhất trầm mặc hồi lâu, không biết phải mở miệng như thế nào, là nên theo ý của Thiên Tố đem chuyện này giấu diếm đi hay là cứ như vậy nói cho hắn đây?
Mạc Mặc âm thầm lôi kéo tay nàng, ý bảo Nhược Nhất nhanh chạy đi.
Nhược Nhất nhìn lướt qua Thái Phùng cùng Quý Tử Hiên, cuối cùng mở miệng nói: “Thiên Tố...... Đi rồi.”
“Có từng nói là đi đâu không?”
Cầu Nại Hà, đường hoàng tuyền, luân hồi đầu thai...... Nhược Nhất đem lời này nuốt vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lan-hon-mong/2082249/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.