Nàng...... Đã chết rồi sao?
Nhược Nhất tỉnh lại dưới một bầu trời xanh thẫm. Bên tai có chút ù ù, nàng chậm rãi chống đỡ thân mình ngước mắt nhìn rõ ràng mọi thứ xung quanh ——cỏ trên mặt đất, đại thụ, xa xa còn có thác nước cùng với hồ sâu. Tiếng ù ù bên tai dần dần chuyển đổi thành âm thanh ào ào của thác nước chảy.
Nơi này tựa hồ rất quen thuộc. Nhược Nhất suy nghĩ, quen thuộc khiến lòng người nóng lên run rẩy.
Nàng đứng lên, cảm giác thân thể của chính mình nhẹ nhàng một cách lạ kì.
Quả nhiên là đã chết rồi sao...... Thế nhưng đã chết như thế nào mà lại đến được nơi này? Chẳng lẽ đây chính là thiên đường ở chốn nhân gian? Nàng có chút giễu cợt nghĩ, dựa theo trí nhớ của mình mà chậm rãi bước về phía trước. Vượt qua cây đại thụ cao ngất trời phía trước, trên một sườn núi nhỏ, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một căn nhà trúc nhỏ mộc mạc, trước nhà có dòng suối chảy róc rách, Nhược Nhất thuần thục nhanh chóng bước qua cây cầu đá nhỏ ở trước nhà.
Trong phòng không có người, trên bàn còn có một chén trà nóng, hơi nóng từ chén trà tỏa ra hóa thành làn khí như sương bốc lên không trung.
Trong lòng Nhược Nhất căng thẳng, trong lồng ngực nổi lên làn sóng thủy triều khó mà nói rõ, cứ mặc thân thể nhẹ nhàng như thế, nàng không nén được xúc động, thất tha thất thiểu chạy ra sau nhà.
Đi qua khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lan-hon-mong/2082203/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.