Lúc Nhược Nhất chạy về chỗ cũ, khe núi nơi Cửu Man rơi xuống đã không còn màn bụi mờ bao quanh nữa, nó giống như thực thanh thản ngồi ở khe núi, chín đầu giao lại như đang đùa nghịch.
Nhược Nhất lo lắng chạy tới, vội vàng tìm kiếm bóng dáng của một người.
“Đinh linh.” Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, ngăn bước chân của Nhược Nhất lại. Ở chỗ rẽ phía trước, có một người thần bí bịt mặt khoanh tay đứng yên, tựa hồ như đã đứng đó chờ nàng từ rất lâu.
Nhược Nhất ngẩn ra, nghĩ thầm, Tử Ly chính là Thương Tiêu, như vậy hắn là ai? Vì sao lại hết lần này đến lần khác ra tay cứu giúp nàng? Thế nhưng cứ mặc kệ hắn là ai, hiện tại quan trọng trước mắt chính là phải đối phó với Cửu Man kia. Nhược Nhất lập tức ổn định lại tinh thần, nói: “Hiệp sĩ, hai lần trước ân cứu mạng của hiệp sĩ, mặc kệ đó là do trùng hợp hay là cố tình, Nhan Nhược Nhất vẫn sẽ mãi ghi nhớ ở trong lòng. Mà hôm nay, nếu hiệp sĩ có thể nguyện ý trợ giúp ta thêm một lần nữa, Nhược Nhất ta nhất định sẽ vô cùng cảm kích, nếu ngươi không muốn cùng tham dự, ta đương nhiên sẽ không miễn cưỡng. Hiệp......”
“Yêu thú thượng cổ Cửu Man, trước khi bị phong ấn đã mang ma khí, chính là điềm báo nhập ma.” Nam nhân thần bí kia liền cắt ngang lời nói của Nhược Nhất, giọng nói của hắn cực kỳ mơ hồ, không thể phân biệt được là già hay trẻ, nhưng tiết tấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lan-hon-mong/2082167/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.