Mỉm cười nhìn thấy Nhược Nhất chứa đầy nổi lo lắng trong lòng mà rời đi, Tử Đàn ngồi xuống nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, biểu tình rất thanh thản: “Vào đi, đã là Đại tướng quân rồi, như thế nào còn không chịu thay đổi cái tật xấu thích nghe trộm người khác nói chuyện.”
Vũ La từ ngoài cửa đi vào đến, ngượng ngùng cười, trên gương mặt mười phần anh khí không khỏi hiện lên một tia đỏ ửng. Nàng chậm rãi đến ngồi xuống bên cạnh Tử Đàn, sau khi đắn đo một lúc lâu rốt cục mở miệng nói yếu ớt: “Kỳ thật từ nơi này đi Anh Lương, ta chỉ dùng một ngày thời gian liền có thể đi rồi về.”
“Ừ.” Tử Đàn biểu tình thản nhiên nhìn không ra buồn vui.
“Tuy nói lần này không biết vì sao A Nhan lại xuất hiện, nhưng mà nàng ấy thật sự chỉ là con người, hiện tại Cửu Châu không còn giống như trước kia, nơi nơi đều loạn lạc như vậy, nàng ấy là một nữ tử...... bảo nàng ấy một mình ra đi như vậy được sao? Biểu ca biết chắc chắn tức giận.”
“Tức chết rồi thì còn tốt hơn.” Tử Đàn nói, “Đỡ phải lo lắng.”
Vũ La im lặng trong chốc lát: “Nghe nói không ít tộc trưởng vì chuyện biểu ca phá vỡ phong ấn mà tranh cãi không ngớt, Tử Đàn tỷ, tỷ...... là ở mượn cơ hội trả thù sao? Bởi vì biểu ca gây cho tỷ chuyện phiền toái.”
Đặt chén trà trong tay xuống, nụ cười trên gương mặt của Tử Đàn càng trở nên thân thiết động lòng người, dung nhan tuyệt mỹ kia cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lan-hon-mong/2082153/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.