Nghe thấy giọng điệu đã lâu lắm rồi chưa nghe lại, Nhược Nhất ngẩn ra, biết hắn nhất định là nhớ ra rồi. Yêu văn trên mặt hắn và ấn ký trên trán cũng đã tan biết mất.
Thương Tiêu vẫn là Thương Tiêu trước đây.
Nếu là trước kia, Nhược Nhất nghe được Thương Tiêu nói như vậy, nàng chắc chắn đem nước mũi bôi lên trên người hắn, sau đó vẻ mặt khiêu khích nói”Ngươi xem ta có dám hay không!”
Thế nhưng trước kia, dù sao chỉ là trước kia.
Sắt mặc giận dữ trên khuôn mặt cũng đã trút bỏ xuống, dần dần thấm ra một tia bi thương nguội lạnh, nàng phóng ánh mắt, nhìn về phía sợi tóc tạo nên một ngăn cách với thế giới bên ngoài của hắn, dùng giong nói mà ngay cả chính mình cũng không nghe rõ nói: “Đúng vậy, ta không dám.”
Thương Tiêu ngẩn người, còn chưa nói gì, chợt nghe ngoài trướng “Phốc” một tiếng cười khẽ. Trong nháy mắt hai người phục hồi tinh thần lại.
Thương Tiêu bình tĩnh đứng dậy, sắc mặt bình tĩnh. Nhưng nhếch khóe môi ẩn ẩn lộ ra một chút bất mãn: “Tiến vào.”
“Thật có lỗi, quấy rầy nhã hứng của hai vị.”
Nhược Nhất trấn định lại tinh thần, đứng dậy phủi quần áo của mình. Chợt thấy khóe mắt nóng lên, một người áo đỏ như lửa đứng ở trong trướng. Áo bào kia rực rỡ viền cổ tay áo thêu sợi chỉ vàng, vạt áo lại thêu chính đường kim quang lấp lánh ở phần đuôi, còn hơn so với quần áo chói mắt kia của hắn, càng làm cho kẻ khác kinh diễm chính là dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lan-hon-mong/2082151/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.