Thế giới một mảnh hỗn độn.
Gió gào thét thê lương qua ở bên tai, giống như lúc một khắc trước khi nhảy xuống vách núi. Cả thế giới đều ở xoay tròn, mang theo bi thương, sau đó rơi vào trong một đám bụi bậm.
Bụi sương mù màu xám tro dần dần tan đi, trên đường núi quen thuộc có ba người đứng. Vũ La, nàng, còn có Thương Tiêu giấu mình ở chỗ rẽ.
Nàng nhìn thấy chính mình ném xuống đất một chiếc áo lông, giận dữ rời đi.
“Cuối cùng huynh đã làm cái gì?” Vũ La nhìn thấy Thương Tiêu nhặt xiêm y lên, động tác mềm nhẹ vuốt bụi đất xuống, nhịn không được hỏi, “Nàng như thế nào tức giận như vậy?”
Thương Tiêu nhếch môi, không nói một câu. Đợi sau khi đem tro bụi đều vuốt xuống hết, hắn im lặng xoay người rời đi.
“Huynh không đi xem thử? Nhược Nhất che che giấu giấu như vậy...... Ôi! Đánh muội làm cái gì?”
“Không được đi.” Dưới tay vừa chuyển, thi triển một pháp nhỏ đơn giản, hòn đá nhỏ ven đường giống như sinh ra có mắt, từng viên từng viên đánh tới trên người Vũ La.
“Ai...... Đừng, ngừng! đừng đánh!” Vũ La bắt được một hòn đá nhỏ, nghiêm mặt nói, “Vừa rồi ta thấy cảm một cỗ lệ khí ở trên người A Nhan. Nữ nhân ghen tị đáng sợ nhất. Biểu ca huynh sẽ không sợ nàng động tay động chân cái gì đó đối với Đàn tỷ tỷ sao?”
“Nàng sẽ không.”
“A? Tin tưởng nàng như vậy? Đây cũng không phải là tác phong của biểu ca.”
Thương Tiêu quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-lan-hon-mong/2082146/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.