Chương trước
Chương sau
Hơn nữa Giang Thành đoán rằng, ở trong thôn này chắc chắn có một tổ chức hoặc một tập thể đang ẩn nấp.
Giờ phút này, Giang Thành suy nghĩ tùy tiện bắt trói đứa bé ở đây có phải là đã làm sao.
Nhưng mà nếu đã trói lại, Giang Thành chắc chắn sẽ không dễ dàng thả cậu nhóc đi nếu không hỏi được chút gì.
Có điều hiện tại Giang Thành cũng đang lâm vào thế khó, nếu cậu nhóc này đi lâu không về, giống như lời nó nói, người khác phát hiện nó biến mất thì phải làm sao đây?
Còn nữa, nếu bây giờ Giang Thành cứ để cho cậu nhóc chạy đi, nó trở về mật báo, vậy chẳng phải là đưa ba người Giang Thành vào chỗ nguy hiểm sao.
Giờ phút này, Giang Thành đành mở cửa xe, lúc này Diệp Hồng đang chờ ở bên ngoài xe. Đọc truyện tại == TгЦмtгuуen .ME ==
Giang Thành xuống xe, kéo Diệp Hồng sang góc khác kể lại tình huống của cậu nhóc cho Diệp Hồng: “Hiện tại em có biện pháp gì hay để buộc nó mở miệng không?”
“Ít nhất chúng ta cần biết ở trong thôn này rốt cuộc có trò mèo gì, rốt cuộc có bao nhiêu người?”
Nghe Giang Thành xong, Diệp Hồng đành nói: “Để em thử xem sao.” Ngay sau đó Diệp Hồng liền chui vào trong xe.
“Cậu bạn nhỏ còn nhớ dì không?” Sau khi lên xe Diệp Hồng liền mỉm cười chào hỏi cậu nhóc.
Cậu nhóc vừa nhìn thấy thì nhận ra ngay: “Dì không phải là dì hôm nọ cho cháu đồ ăn vặt sao? Chẳng lẽ dì với bọn họ là một bọn.”
Bị cậu nhóc hỏi lại như vậy, Diệp Hồng không biết nên trả lời như thế nào.
“Cháu còn muốn ăn vặt không? Chỗ dì có rất nhiều.” Diệp Hồng nói xong thì mở ba lô của mình, lấy ra một ít bánh mì, sữa chua, vài thứ nữa đem tới trước mặt cậu nhóc.
Ánh mắt của cậu nhóc sáng lên, nhưng nó vẫn cố nhịn, cảnh giác nhìn Diệp Hồng.
“Dì biết thân phận của cháu chắc chắn không tầm thường, lúc trước gặp cháu ở thôn Tiểu Thập cảm thấy cái thôn kia kỳ quái, bây giờ lại thấy cháu có mặt ở nơi này.” Diệp Hồng từ tốn mở miệng nói.
“Cháu biết dì muốn nói gì, muốn hỏi gì, nhưng mà cháu sẽ không nói gì với dì đâu, cháu không thể phản bội người trong thôn.” Cậu nhóc nói như chắc chắn như đinh đóng cột.
Với tình huống này Diệp Hồng không biết nên mở miệng như thế nào, đành cười cười: “Dì không bảo cháu phản bội người trong thôn, thật sự hôm nay dì đưa cháu đến đây là có chuyện khác.”
Diệp Hồng nói xong thì đặt toàn bộ đồ ăn vặt vào trong vòng tay của cậu nhóc: “Lần đầu tiên gặp cháu đã cảm thấy cháu vô cùng hoạt bát đáng yêu, mà hôm nay gặp lại dì cảm thấy đây là duyên phận.”
“Cho nên dì mới đưa cháu đến, chỉ là muốn cho cháu… thêm một chút đồ ăn vặt, cháu không cần nghĩ ngợi nhiều.”
Bây giờ Diệp Hồng chỉ có thể tự mình làm cho cậu nhóc kia ổn định tâm lý, không để nó cảm thấy Diệp Hồng và Giang Thành có ý đối địch.
Quả nhiên, khi nghe những lời này, cậu nhóc nửa tin nửa ngờ nhìn Diệp Hồng: “Không có ý đối địch, vậy mấy người bắt cháu tới nơi này, còn trói tay chân cháu là có ý gì?”
Diệp Hồng nghe nói như vậy thì thầm nghĩ, cậu nhóc này đã trải qua rất nhiều chuyện, nên luôn nâng cao sự cảnh giác.
“Có thể là cháu hiểu lầm rồi, chúng tôi không muốn trói cháu đâu, chỉ là đột nhiên nhìn thấy cháu ở thôn này, nghĩ cháu đã bị làm hại hoặc gặp chuyện gì nguy hiểm, cho nên lén cứu cháu ra mà thôi.”
Ở bên ngoài xe nghe lén cuộc trò chuyện của hai người, Giang Thành suýt chút nữa bật cười, quả nhiên là Diệp Hồng, ngay cả những lời này cũng có thể nói ra, nhưng mà không biết cậu nhóc có tin hay không.
Cậu nhóc nửa tin nửa ngờ nhìn Diệp Hồng rồi nhìn đồ ăn vặt trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn rất cảnh giác.
“Cháu không tin hả, bây giờ dì thả cháu ngay.” Diệp Hồng nói xong, chậm rãi đưa tay ra tháo dây trói cho cậu nhóc.
“Cháu phải tin tưởng dì, lúc ấy chúng tôi nhìn thấy cháu ở trong thôn, hơn nữa xung quanh lại… không người, chúng tôi nghĩ cháu đang gặp nguy hiểm, cho nên muốn lặng lẽ cứu cháu ra, không ngờ lại bị cháu hiểu lầm.”
Khi nghe Diệp Hồng nói lời này, cậu nhóc vẫn còn nghi ngờ, nhưng mà thấy Diệp Hồng tháo dây trói tay chân cho mình thì trong lòng cậu nhóc cũng không còn cảnh giác cao nữa.
Hơn nữa còn cầm lấy đồ ăn vặt mà Diệp Hồng cho, từ từ ăn.
Diệp Hồng thấy thế, trong lòng mừng thầm, chỉ cần cậu nhóc này thả lòng cảnh giác với mình, như vậy không cái gì là không hỏi được.
“Cháu không có nguy hiểm gì đâu, ở chỗ này cháu thật sự an toàn.” Cậu nhóc vừa ăn vừa nói chuyện.
“Cháu lại không gặp nguy hiểm sao? Xem ra là chúng tôi hiểu lầm, chủ yếu là chúng tôi thấy thôn này không có người, hơn nữa dì nhớ rõ cháu là người của thôn Tiểu Thập nên mới tưởng cháu gặp nguy hiểm.”
Nghe Diệp Hồng nói vậy, cậu nhóc bật cười: “Các người thật quá dại dột, cháu lớn như vậy, có thể gặp cái gì nguy hiểm?”
Im lặng trong chốc lát, Diệp Hồng lại tiếp tục hỏi: “Nhưng mà thôn này sao lại kỳ lạ vậy nhỉ, chẳng lẽ cũng giống thôn Tiểu Thập đều là một bộ lạc sao? Nhưng tại sao lại không thấy người nhỉ?”
Cậu nhóc nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hồng: “Không ở trong nhà đâu, bọn họ đều ở phía sau.”
Ở bên ngoài xe, Giang Thành nghe thấy thông tin quan trọng, vội vàng mở cửa xe ra, suýt chút nữa làm cho cậu nhóc hoảng sợ.
“Bọn họ đều ở phía sau? Phía sau của thôn này là nơi nào, có lớn không?” Giang Thành giả vờ cái gì cũng không biết, lên tiếng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Giang Thành, cậu nhóc im lặng, đồ ăn vặt trong tay cũng làm rớt, vô cùng cảnh giác nhìn Giang Thành.
Diệp Hồng ở một bên vội vàng nói: “Cháu không cần tăng cường đề phòng vậy đâu, chúng tôi chỉ là đến các thôn để sưu tầm dân ca.”
“Nhưng mà vừa rồi cháu nói phía sau là có ý gì, chẳng lẽ phía sau của thôn này có cảnh đẹp gì sao?”
Diệp Hồng lại tiếp tục nói dối, muốn làm cho cậu nhóc buông lỏng cảnh giác, lần thứ hai giả vờ nói gì đó.
“Phía sau thì có cái gì chứ, phong cảnh hoang vu lắm, ngay cả con chim cũng không nhìn thấy, là bọn họ làm việc bên trong nhà máy ở phía sau.”
Giang Thành nghe nói vậy thì sực tỉnh, giống như Vương Vũ đã chỉ trên bản đồ cho xem, phía sau thôn này chính là vị trí của nhà xưởng.
Mà qua lời nói của cậu nhóc, Giang Thành có thể thấy, toàn bộ công nhân của xưởng sản xuất vôi bột đều là người của thôn Đại Thần.
Giang Thành giơ đồng hồ lên nhìn lướt qua, lúc này vừa đúng mười hai giờ trưa, mặc dù là đi làm ở phía sau, lúc này là thời điểm về nhà nấu nướng ăn uống mới đúng.
Nhưng mà Dương Lạc âm thầm ở lại thôn quan sát lại không thấy bất kỳ ai.
Cậu nhóc cầm hết đồ ăn vặt trong tay, chuẩn bị xuống xe: “Nếu đã là hiểu lầm, cháu không gặp nguy hiểm gì, cháu có thể về nhà chứ.”
Lúc này trong thâm tâm của Giang Thành đương nhiên là muốn từ chối, nếu cậu nhóc này sau khi về tố cáo lại với người trong thôn, ba người Giang Thành không phải là rất nguy hiểm sao?
“Cháu cứ như vậy mà trở về sao? Có muốn cùng chúng tôi ăn cơm trưa không?” Diệp Hồng vội lên tiếng đáp lại.
Bởi vì Diệp Hồng nhìn ra ánh mắt của Giang Thành, đại khái hiểu được Giang Thành muốn gì.
“Cháu đã ăn no rồi, đồ ăn này hương vị thật tuyệt, cảm ơn dì nhé, cháu phải trở về.” Cậu nhóc nói xong thì chuẩn bị xuống xe.
“À này… Dì có thể trao đổi với cháu một chuyện không?” Ở thời điểm mấu chốt, Diệp Hồng gọi cậu nhóc lại.
“Vâng, được ạ, dì đã cho cháu đồ ăn vặt, dì nói đi.” Cậu nhóc khờ dại nhìn Diệp Hồng nói.
“Haizz, không phải là lúc nãy nghĩ cháu đang gặp nguy hiểm, cho nên mới nghĩ cách cứu cháu ra sao? Không ngờ lại thành hiểu lầm.”
Diệp Hồng nói xong, ngại ngùng gãi gãi tóc: “Dì cảm thấy chuyện này cháu đừng nói với người trong thôn, lỡ như người ta tưởng chúng tôi muốn làm gì đó với cháu, như vậy ngại lắm.”
Cậu nhóc nghe vậy cúi đầu im lặng chốc lát: “Đi đi, chuyện này cháu sẽ không nói cho bọn họ đâu, quả thật lỡ như bị bọn họ hiểu lầm, như vậy rất khó giải thích rõ ràng.”
Diệp Hồng thấy mục đích đã đạt được, vui vẻ liếc nhìn Giang Thành.
Nhưng mà bây giờ Giang Thành vẫn lo lắng, lỡ như cậu nhóc không giữ chữ tín, sau khi trở về đem chuyện ba người Giang Thành đến gần thôn nói cho người trong thôn biết.
Vậy nên làm gì bây giờ?
Nhưng mà bây giờ chỉ có thể thả cậu nhóc đi, nếu không thời gian lâu quá, người trong thôn thật sự sẽ nghi ngờ.
“Như vậy đi, hay là em ở lại trong xe chờ một chút, anh và Dương Lạc đi theo phía sau quan sát.” Giang Thành nói xong liền cùng Dương Lạc âm thầm bám theo phía sau cậu nhóc.
Chỉ thấy nó vui vẻ hoạt bát đi trên còn đường duy nhất dẫn vào thôn.
Nhưng mà khi đến cổng thôn, Giang Thành tưởng rằng nó sẽ đi vào trong thôn, kết quả là không giống như suy nghĩ của Giang Thành.
Cậu nhóc vừa mới đến cổng thôn thì rẽ sang một con đường nhỏ, Giang Thành tò mò không biết cậu nhóc muốn đi đâu?
Không nghĩ ngợi nhiều, Giang Thành và Dương Lạc tiếp tục lén theo sát phía sau cậu nhóc, Giang Thành cảm thấy trên người cậu nhóc này chắc chắn có nhiều bí mật, nhưng nó không muốn nói.
Giống như lúc trước gặp cậu nhóc ở thôn Tiểu Thập, rõ ràng nó nói thôn Tiểu Thập là một bộ lạc, không cho phép người ngoài vào thôn và cũng hiếm khi rời khỏi thôn.
Nhưng mà nó lại có mặt bên trong thôn Đại Thần, hơn nữa đối với nơi này nó rất quen thuộc, giống như nhà của mình.
Giang Thành cảm thấy đi theo cậu nhóc này chắc chắn sẽ thấy được cái gì đó khác lạ.
Cậu nhóc càng đi về phía trước thì xung quanh càng trống trải, Giang Thành và Dương Lạc không có vật gì để ẩn thân ở chỗ này, chỉ có thể dùng ánh mắt xa xăm nhìn vào người cậu nhóc.
Lỡ như cậu nhóc phát hiện ra Giang Thành và Dương Lạc đi theo mình, như vậy chắc chắn sẽ bị nghi ngờ và chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ bị nói cho người trong thôn biết.
“Giang Thành, anh nói xem nó đi tới chỗ nào đây?” Dương Lạc nhỏ giọng hỏi.
Giang Thành lắc đầu, nhưng mà nhìn thấy hướng cậu nhóc đi tới là cái thôn, có phải là đi tới xưởng sản xuất vôi bột phía sau thôn không.
“Đi theo nó nhìn xem.” Giang Thành đành nói.
Ước chừng đi được khoảng hơn năm phút đồng hồ, Giang Thành không thèm để ý bóng dáng của cậu nhóc nữa.
Giang Thành sốt ruột nhìn xung quanh xem nét, bỗng nhiên Dương Lạc vỗ vai Giang Thành: “Giang Thành, anh xem đó có phải là xưởng sản xuất vôi bột không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.