Chương trước
Chương sau
Nghe những lời nói của Giang Thành, vợ chồng Diệp Chính vội gật đầu tỏ ý bằng lòng chấp nhận cơ hội này để chuộc lại tội lỗi.
Giang Thành nghĩ nếu như có thể lợi dụng vợ chồng Diệp Chính để dụ được Thằng Hề xuất hiện, vậy thì ngày tìm thấy gã ta sẽ không còn xa nữa? Thế nhưng Giang Thành nghĩ cũng quá đơn giản rồi.
Vợ chồng Diệp Chính gọi điện thoại đến số máy kia nhưng rõ ràng là số điện thoại đã sớm bị bỏ rồi.
Giang Thành đối với việc này cũng không biết làm thế nào, nhưng chỉ cần có số điện thoại này thì nhất định còn có hy vọng. Giang Thành chạy đến doanh nghiệp có số điện thoại kia để trực tiếp hỏi thăm.
“Xin chào, tôi muốn điều tra toàn bộ thông tin của số điện thoại đã bị huỷ này.” Giang Thành nôn nóng nói với nhân viên trực quầy.
“Xin lỗi ngài, việc này liên quan đến vấn đề riêng tư cá nhân và chúng tôi không thể cung cấp cho ngài.” Nhân viên khéo léo từ chối Giang Thành.
Giang Thành đành phải lấy ra giấy tờ tùy thân của mình và nói: “Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Hiện tại tôi nghi ngờ người có số điện thoại này là nghi phạm quan trọng trong một vụ giết người.”
“Do đó, tôi cần tất cả thông tin về người sở hữu số điện thoại này, càng nhanh càng tốt.”
Biết được thân phận của Giang Thành và nguyên nhân điều tra số điện thoại này, nhân viên nhanh chóng liên hệ với cấp trên, ngay lập tức triển khai điều tra đối với số điện thoại này.
Mặc dù số điện thoại này đã bị tiêu huỷ, nhưng thông tin trước đó đã được lưu ở tổng bộ nên vẫn có thể tìm thấy được.
“Đội trưởng Giang, số điện thoại này thuộc về một người được gọi là Vương Bân. Người này đến đây từ một tháng trước và không phải là người địa phương.”
Nhân viên đã đem toàn bộ thông tin về số điện thoại này nói cho Giang Thành và bản sao thông tin, thẻ căn cước của người đó cũng được đưa lại cho anh.
Hiện tại Giang Thành đã có thể khẳng định nhân viên bán bảo hiểm lúc đó đã dùng số điện thoại này để liên hệ với vợ chồng Diệp Chính.
Lẽ nào người quấy rối Giang Thành tên là Vương Bân sao?
Sau khi có được thông tin thân phận nghi phạm, Giang Thành đã nhanh chóng quay về đội cảnh sát hình sự. Bây giờ anh cần xác nhận xem Vương Bân kia cuối cùng là người nào?
Gã ta chính là Thằng Hề sao? Có phải là gã ta đã gây ra bao tội ác lâu nay không? Có phải là gã là kẻ làm hại con gái mình không?
“Lục Hạo, kiểm tra giúp tôi một người, tôi muốn có tất cả thông tin về người này trong ngày hôm nay.” Giang Thành đưa bản sao thẻ căn cước cho Lục Hạo và nói.
Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thành kích động và khẩn trương như vậy, Lục Hạo hơi ngẩn ra.
Tâm trạng Giang Thành lúc này quả thật rất kích động, từng manh mối lần lượt hiện ra, người này chắc chắn là Thằng Hề hoặc là người có liên quan đến gã.
Giang Thành tìm Thằng Hề lâu như vậy, hiện tại cuối cùng cũng có manh mối, lần này nhất định không được bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này.
Lục Hạo không dám chậm trễ, nhanh chóng đi tìm thông tin về người tên Vương Bân này. Trong khoảng một tiếng đã có kết quả rồi.
“Người tên là Vương Bân này không phải người bản địa, gã ta mới chuyển đến đây vài năm trước nhưng không hề có hộ khẩu.” Lục Hạo nói.
Mà nơi mà gã ta sống hiện tại chẳng qua cũng chỉ là căn phòng trọ thuê tạm thời mà thôi nhưng ít ra cũng có được địa chỉ hiện tại của gã ta.
“Làm tốt lắm, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát đi gặp tên Vương Bân kia, tôi phải xem xem cái tên xấu xa kia muốn làm gì.”
Giang Thành thẳng thắn nói, nhanh chóng lái xe hướng về nơi mà Lục Hạo nói.
Khi đến nơi, Giang Thành phát hiện đây là một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô, cả thôn tuy nhỏ nhưng cũng không phải là thưa thớt.
Giang Thành lái xe đến cổng làng đã gặp mấy ông lão đang ngồi nói chuyện.
Giang Thành đỗ xe xong, xuống xe và đi về phía mấy ông lão: “Chào các ông, cháu muốn hỏi thông tin của một người.”
Mấy ông lão ngồi ở cổng làng nhìn Giang Thành tò mò hỏi: “Cậu muốn tìm ai?”
“Vâng, cháu đang tìm một người bạn có tên là Vương Bân, lần đầu tiên cháu đến đây nên cũng không biết nhà của cậu ta ở đâu cả.” Giang Thành vội vàng đáp.
“Vương Bân? Ồ, tôi biết người này.” Một ông lão cẩn thân suy nghĩ, một lúc sau mới chỉ đường cho Giang Thành.
Nhà của Vương Bân là ngôi nhà xa nhất trong làng. Giang Thành đi trên con đường đá rất lâu mới tìm được đến cổng nhà Vương Bân.
“Đội trưởng Giang, sao nơi này lại hẻo lánh như vậy, đường trong thôn cũng không được tu sửa? Đường toàn đất đá làm mòn mất đôi giày mới mua của tôi rồi.” Lục Hạo phàn nàn.
Giang Thành nhất thời cũng không biết nói gì, liếc mắt nhìn Lục Hạo nói: “Nếu có thể bắt được Thằng Hề sẽ thưởng cho cậu, đến 20 đôi giày cậu cũng có thể mua được.”
Nghe thấy lời của Giang Thành, Lục Hạo không dám than thở nữa mà lẳng lặng đi theo bên cạnh Giang Thành.
Khi đến nhà Vương Bân, là nhà mà gã ta thuê ở trong làng này. Cánh cửa sắt đóng chặt cũng không biết có ai ở trong nhà không.
Giang Thành thăm dò bốn phía của căn nhà, xác định căn nhà này chỉ có một cánh cửa này.
Giang Thành vươn tay ngập ngừng gõ cửa nhưng không có ai trả lời.
“Lẽ nào trong nhà không có người sao?” Lục Hạo tò mò hỏi.
“Không có người càng tốt.” Giang Thành nói, nụ cười xấu xa khiến cho Lục Hạo có chút khó hiểu.
Lúc này Giang Thành đang đi quanh nhà hai vòng, một là để xem có cửa sau hay không, hai là để quan sát tình hình trong phòng.
Chỉ thấy căn nhà này, từ cửa sắt đi vào có một cái sân và ba căn phòng.
Giang Thành vỗ vỗ vai Lục Hạo nói: “Bây giờ phải kiểm tra một chút về thể lực mà cậu học được ở trường cảnh sát.”
Giang Thành nói xong đi đến bên tường, hai chân dùng lực leo lên: “Lên đi, trong nhà có lẽ không có người.”
Lục Hạo sửng sốt, đây không phải là ngang nhiên trèo tường vào nhà người khác sao? Hơn nữa tường cao như vậy sao Giang Thành có thể trèo lên được chứ, lại còn trèo lên chỉ trong chốc lát như vậy.
Trong lúc Lục Hạo đang còn tò mò thì đã không thấy bóng dáng của Giang Thành đâu, chắc hẳn anh đã vào nhà của Vương Bân rồi?
Lục Hạo thở dài vươn tay với vào tường nhưng không được, không phải ai cũng có thể trèo tường được.
Giang Thành vừa vào sân nhà Vương Bân đã lập tức quan sát xung quanh, thấy trong sân cũng không có cái gì đặc biệt cả, chỉ là có rất nhiều đồ linh tinh.
Nhìn thoáng qua toàn bộ đều là rác rưởi, xem ra bình thường Vương Bân là người không mấy chú ý đến việc dọn dẹp nhà cửa.
Giang Thành khinh thường nhếch môi, đẩy cửa ra, giống như một căn nhà bình thường trong làng, nhà Vương Bân tổng cộng có ba phòng. Giang Thành mở cửa phòng ở giữa.
Chỉ thấy có một chiếc tivi, ghế sofa rất đơn giản, còn có một vài thứ lộn xộn nữa, có lẽ đây là phòng khách.
Anh nhìn quanh phòng, không có một bức ảnh nào, nếu như có người lạ nào đến nhà Vương Bân thì cũng không thể biết được chủ nhân của nhà này là ai.
Mà trong phòng khách vô cùng hỗn loạn, trên sofa còn có mấy chiếc khẩu trang đã được sử dụng rồi bị vứt bỏ trên đó.
Cả căn phòng rất tối như thể quanh năm không có ánh nắng.
Giang Thành đi đến gian phòng bên trái, vừa mở cửa đã có mùi tanh tưởi bốc lên.
Trong phòng, những chiếc xoong, chảo chưa được rửa sạch chất thành đống khắp nơi và rất nhiều ruồi đậu xung quanh.
Dường như chúng nó đang sử dụng tiếng vo ve để tuyên bố địa vị và chủ quyền của mình.
Lúc này Lục Hạo mới khó khăn trèo vào từ bên ngoài bức tường, vừa nhìn thấy cảnh tượng trong sân, anh ta không thể không thở dài vì môi trường quá ô nhiễm.
“Trời ơi, có phải tên Vương Bân này chuyên nuôi ruồi không? Tổ tiên mười tám đời của loài ruồi đều đã sống và làm việc ở đây sao.”
Giang Thành cảm thấy buồn cười khi nghe Lục Hạo châm chọc. Nhưng bây giờ không phải là lúc để quan sát những điều này.
Giang Thành tiếp tục đi vào căn phòng bên phải, đây chắc là phòng ngủ của Vương Bân.
Mở cửa bước vào, trước mặt hai người là một chiếc giường nhỏ lụp xụp, trong phòng ngoại trừ một tủ quần áo bằng gỗ này thì còn lại chính là chiếc giường này.
Mà trên giường chất đống quần áo, không phân biệt được cái nào sạch cái nào bẩn, dù sao toàn bộ quần áo đều là màu đen được đặt trên đó.
Giang Thành phát hiện cho dù là những chiếc khẩu trang được vứt bừa ngoài kia hay những bộ quần áo đang chất đầy trên giường kia đều là màu đen.
Khớp với những gì mà vợ chồng Diệp Chính nói: Vương Bân thích mặc quần áo và đeo khẩu trang màu đen.
Giang Thành tò mò mở tủ quần áo bằng gỗ kia ra, vừa mở thì một đống quần áo rơi ra.
Lục Hạo kinh ngạc thốt lên: “Quần áo không có nhiều nhưng nhét như vậy trông thật tốn diện tích, vứt loạn như vậy, nghĩ là quần áo của vua chắc?”
Thế nhưng việc này lại khiến Giang Thành hơi tò mò, nhà Vương Bân là một ngôi nhà bình thường mà gã ta cũng lại rất lười biếng, không có nơi nào đặc biệt. Chỉ là có bộ đồ màu đen và khẩu trang màu đen giống như những gì vợ chồng Diệp Chính nói mà thôi.
Ngoại trừ những điều này, Giang Thành không tìm thấy bất kì nơi nào kỳ lạ hay đặc biệt trong nhà của Vương Bân.
“Đội trưởng Giang, tôi không cảm thấy có gì đặc biệt cả, chỉ là vô cùng hôi thối mà thôi. Hay là chúng ta đi ra ngoài trước đã, lỡ như Vương Bân quay lại phòng chúng ta cũng không thể giải thích rõ ràng được.” Lục Hạo khẩn trương nói.
Giang Thành gật đầu, vốn dĩ muốn nhân lúc Vương Bân đi vắng đến tìm hiểu một chút nhưng tình hình trong nhà cũng không có đáp án mà Giang Thành muốn. Vậy rốt cuộc Vương Bân có phải là Thằng Hề không chứ?
Hai người sợ Vương Bân quay về sẽ không giải thích được rõ ràng nên đã nhanh chóng trèo tường ra ngoài, định ngồi ở cổng làng nói chuyện với các ông lão và các bà thím.
Giang Thành nghĩ những người trong làng này thích nhất là ngồi buôn chuyện, nhất là những người già, mỗi ngày không có việc gì làm đều thích ngồi nói chuyện. Nói không chừng Giang Thành có thể thông qua những ông lão, bà thím ở đây mà hiểu thêm một chút về con người của tên Vương Bân này.
Giang Thành vừa đến cổng làng, ông lão chỉ đường đã vội vàng hỏi: “Chàng trai, các cậu đã tìm được Vương Bân chưa? Tìm được nhà cậu ta không?”
Giang Thành xấu hổ lắc đầu: “Cậu ấy không ở nhà, chúng cháu chỉ có thể ở đây đợi cậu ấy thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.