Sự tức giận của Giang Thành đã không thể đè nén: "Tra tất cả các camera trong vòng một trăm dặm xung quanh cục cảnh sát hết cho tôi, tôi không tin Vương Vỹ còn có thể mọc cánh!" Giang Thành ra lệnh, tất cả mọi người đều làm theo. Lần này là liên quan tới vận mệnh của toàn bộ cảnh sát đội hình sự. "Giang Thành!" Cách đó không xa truyền tới giọng nói của Dương Lạc, chỉ thấy đầu tóc anh lộn xộn như ổ gà, dầu trên mặt cũng có thể lấy đi xào rau được rồi. "Dương Lạc, cậu đây là?" Diệp Hồng ngạc nhiên nhìn người trước mặt ôm máy tính cùng một vài tờ giấy chạy chậm đến đây. "Bây giờ bằng chứng đã rõ mười mươi, sau khi đối chiếu DNA, phần thuốc bôi trơn trên bao cao su trùng khớp với phần thuốc bôi trơn trong cơ thể của Lý Tiểu Anh!" Dương Lạc nói rồi đưa tờ báo cáo trên tay qua: "Hơn nữa DNA bên trong bao cao su cũng trùng khớp với Vương Vỹ! Nói nhiều lới cong cong quẹo quẹo như vậy, Diệp Hồng lườm một cái: "Dù sao thì ý là trước khi Lý Tiểu Anh chết thì Vương Vỹ đã xâm hại cô ấy có phải không?" "Không sai!" Trên mặt Dương Lạc đầy nét cười: "Không uổng công mấy hôm qua tôi đều không được ngủ ngon, cuối cùng cũng lấy được đảy đủ bằng chứng." "Nhưng mà bây giờ đã có một bằng chứng tốt hơn."Giang Thành vỗ vai Dương Lạc nói: "Vương Vỹ, tổn thương cảnh sát, trốn án." "Cái gì?" Dương Lạc mở to hai mắt, khi chính anh phải vùi đầu vào trong căn phòng pháp y gian khổ làm việc, thậm chí ngay cả chuyện lớn như vậy mà cũng không biết! "Đi thôi, đi điều tra camera, thế nhưng phần báo cáo kết quả xét nghiệm của cậu cũng vô cùng có ích khi buộc tội Vương Vỹ." Giang Thành nói rồi vội đi đến phòng quản lí. Phát hiện được, Vương Vỹ sau khi rời khỏi cục cảnh sát thì leo lên một chiếc xe taxi, chạy về phía Bắc so với cục cảnh sát. "Phái ra thêm mấy người, men theo những video giám sát này tìm kiếm tung tích của Vương Vỹ."Giang Thành nói rồi lại bố trí cho Lục Hạo điều tra tài xế taxi, xem xem có phải là... đồng bọn hay không. Phóng viên bên ngoài cục cảnh sát vẫn không chịu buông tha, trùng hợp lúc này cảnh sát bên phái bệnh viện gọi tới: "Đã có báo cáo kiểm tra sức khỏe của những người bị ngất xỉu." Bên kia nói chuyện ấp a ấp úng, Giang Thành cảm thấy không đúng lắm, vội vàng đến bệnh viện cùng với Diệp Hồng và Dương Lạc. "Theo như kết quả kiểm tra, trong khoang mũi, miệng và toàn bộ đường hô hấp đều có Daturaline." Nghe được tin này từ bác sĩ, Giang Thành hết sức khiếp sợ. "Vì thế nên."Diệp Hồng bắt đầu nhớ lại chỗ kỳ lạ trong video giám sát: "Cụm sương khói màu trắng kia chính là Daturaline?" Giang Thành gật đầu: "Chắc chắn là vậy, chỉ là tạm thời còn chưa hiểu rõ lắm, làm sao Vương Vỹ có thể đem Daturaline vào trong cục cảnh sát." "Lại làm như thế nào có thể tung bột phấn ra dưới tình huống cảnh sát không biết được." Diệp Hồng nghe vậy nhíu mày: "Bột phấn Daturaline được tung ra tại sao lại không có tác dụng với Vương Vỹ?" Các loại câu hỏi cứ mãi xoay vòng trong đầu Giang Thành, không đuổi đi được, về phần câu trả lời, có lẽ chỉ biết được sau khi bắt được Vương Vỹ. Vương Vỹ sao lại có khả năng lớn như vậy, có thể bình an chạy ra khỏi cục cảnh sát. Giang Thành cho rằng, chắc chắn là có người từ bên ngoài tiếp ứng cho Vương Vỹ, còn việc có phải là thằng hề hay không thì đáp án cũng đã rất rõ ràng rồi. "Bây giờ quan trọng nhất là bắt được Vương Vỹ, vụ án tính đến ngày hôm nay đã kéo dài sang ngày thứ năm, không thể kéo dài thêm được nữa." Giang Thành nói thầm: "Bây giờ tuy đã có bằng chứng cho việc Lý Tiểu Anh là bị Vương Vỹ sát hại, vì thế bắt được anh ta mới là chuyện quan trọng nhất.". Dù sao thì bắt được anh ta mới có thể tiến gần hơn một bước về phía thằng hề. "Tôi nhớ rồi, trong nhà Vương Vỹ không phải là còn một người mẹ già bị bệnh ở nhà sao?" Diệp Hồng nhíu mày nhắc nhở: "Nếu như mà anh chạy thoát thân, anh có dẫn mẹ đi theo cùng hay không?" Giang Thành hiểu rõ ý của Diệp Hồng: "Bây giờ chúng ta có thể đi tới nhà Vương Vỹ." "Thế nhưng cũng không cần quá chờ mong, bà lão chắc chắn là sẽ ở nhà." Giang Thành phân tích như vậy, tất cả mọi người đều đồng ý, Vương Vỹ chắc chắn sẽ đoán được cảnh sát sẽ không làm gì mẹ của anh ta. Thế nhưng sau khi tới nhà Vương Vỹ, kết quả lại làm cho mọi người giật cả mình. Chỉ thấy trong nhà Vương Vỹ trống hoác, làm gì có bóng dáng của bà cụ. "Không đúng, lúc trước khi điều tra nhà của Vương Vỹ, mẹ của hắn đúng là có ở nhà." Diệp Hồng vô cùng ngạc nhiên. Mẹ của Vương Vỹ đã tám mươi tuổi rồi, Vương Vỹ nếu như dẫn theo bà cùng chạy, không nói người già đi không tiện, chẳng phải là làm khó chính mình hay sao? "Mọi người nhìn kìa, trên mặt đất có vết bánh xe!" Dương Lạc cúi đầu suy ngẫm thì phát hiện ra manh mối quan trọng. Đây rõ ràng là dấu vết của hai chiếc xe, Diệp Hồng vội chụp ảnh lại, gửi về cục cảnh sát sẽ điều tra tin tức. Chỉ một lát sau đã có kết quả: "Đội trưởng, trong đó có một loại là vết bánh xe thống nhất của xe taxi cũng phù hợp với chiếc xe đã chở Vương Vỹ rời đi!" "Còn một chiếc khác thì sao?" Giang Thành hỏi. "Một chiếc khác thì bị chiếc taxi đè lên không ít mà lốp xe lại kỳ lạ, trước mắt vẫn chưa tra được."Lục Hạo cẩn thận trả lời. Diệp Hồng nghe vậy, quan sát hoàn cảnh xung quanh nhà của Vương Vỹ. Chỉ là một căn nhà dân nhỏ rách nát, xung quanh cũng chẳng có hàng xóm gì cả, đồ dùng trong nhà thì đều đã cũ kỹ. "Theo lý mà nói thì không nên chứ, dựa theo lời khai trước đó của Vương Vỹ, trước đây hắn thường làm vài vụ trong tối, cũng không đến mức thiếu tiền mới đúng chứ." Diệp Hồng đúng lúc nhắc nhở Giang Thành, nhưng mà ai có thể đảm bảo những lời Vương Vỹ khai trước đó là sự thật chứ? "Mọi người nhìn xem!" Tiếng của Dương Lạc từ trong nhà vọng ra: "Đây chắc chắn là căn nhà mà bà cụ từng ở trước đây." Chỉ thấy trong nhà mặc dù không ngăn nắp chỉnh tề, nhưng không hề bừa bộn, đầu giường còn đặt một cái đèn pin và bồn tiểu. Giang Thành đi vào, bỗng nhiên dưới chân đá phải thứ gì đó, cúi người xem xét, dưới giường lại có một bình thuốc nhỏ. "Đây là thuốc gì?" Giang Thành cầm lên thử nhìn vào trong, bên trong đã trống rỗng từ lâu. Dương Lạc nhận lấy bình thuốc tra xét, chậm rãi lên tiếng nói: "Đây là thuốc trị bệnh nhồi máu não." Chẳng lẽ mẹ của Vương Vỹ mắc bệnh nhồi máu não? "Bệnh này không phải là bệnh vặt, huống chi bà cụ đã tám mươi tuổi, đầy rẫy nguy cơ." Dương Lạc nói vài câu thức tỉnh Giang Thành. "Lục Hạo, thông báo về cục. Báo cho tất cả các bệnh viện lớn, chỉ cần có cụ già lớn tuổi vào viện mua thuốc hoặc là nhập viện, thì phải giữ lại đồng thời liên hệ với bên cảnh sát!" "Vâng!" Lục Hạo vội đi thông báo cho các đồng chí nhân viên điều hành của cục cảnh sát. Tuy rằng không thể xác định trăm phần trăm Vương Vỹ sẽ đưa bà cụ đến bệnh viện, nhưng mà theo lời phân tích của Dương Lạc, bệnh nhồi máu não tuyệt đối không thể rời khỏi thuốc. "Tăng cường tìm kiếm ở xung quanh, Vương Vỹ dẫn theo bà cụ sẽ không chạy được bao xa." Giang Thành thật hi vọng phương hướng phân tích của mình là chính xác. Màn đêm dần buông xuống, ba người không thể không quay về cục cảnh sát trước. Lúc này Trương Minh Sơn đang ở cửa cục cảnh sát chờ Giang Thành trở về. "Cục trưởng, sao ông còn chưa về nhà nghỉ?" Giang Thành rất là bất ngờ với sự xuất hiện của Trương Minh Sơn. "Hôm nay phải lên tỉnh họp, thái độ của cấp trên đối với việc Vương Vỹ bỏ trốn rất là rõ ràng, nếu như trong vòng năm ngày không bắt được hắn thì đội hình sự tràn đầy nguy cơ đó." Giang Thành nghe thế nhíu nhíu mày, chẳng ai ngờ tới Vương Vỹ vậy mà lại làm được đến thế, còn có thể sử dụng Daturaline ở trong cục cảnh sát. "Mấy cảnh sát còn nằm viện kia cơ bản là đã gần như hoàn toàn khỏe lại rồi, cậu đi hỏi thăm một chút đi." Trương Minh Sơn nói rồi thì lập tức rời đi. Phương hướng của Trương Minh Sơn không sai, lúc đó đã xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể dỏ hỏi mấy đồng chí cảnh sát ngất xỉu kia. "Lúc đó Vương Vỹ đột nhiên gọi tôi, tôi vừa mới đi tới thì cảm thấy đầu có chút choáng váng, rồi không biết tại sao lại té xỉu." Người cảnh sát đầu tiên té xỉu nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Mây đồng chí cảnh sát còn lại cũng vội nói thêm: "Khi ấy chúng tôi nhìn thấy anh ấy té xỉu thì chạy nhanh tới đỡ dậy, nhưng ai mà ngờ chúng tôi cũng ngất xỉu." "Đội trưởng Giang, mong anh xử lý kỷ luật chúng tôi đi, lần này là do chúng tôi trông coi không tận sức!" Thấy mấy đồng chí cảnh sát biểu lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh hoảng và buồn bã, Giang Thành cũng không tiện trách mắng. "Lúc đó mọi người ngất xỉu là do Vương Vỹ tung ra Daturaline, lúc đó mọi người không có nhìn thấy Vương Vỹ có điều gì khác lạ à?" "Tôi nhớ ra rồi!" Một đồng chí cảnh sát bỗng nhiên nói: "Lúc xế chiều bời vì trời nóng nên Vương Vỹ bị chảy máu mũi." "Lúc đó anh ta chỉ được xử lý qua loa vài cái, hai lỗ mũi đều nhét đầy giấy vệ sinh." Nghe vậy một đồng chí cảnh sát khác cũng nói thêm vào: "Đúng là như thế, lúc đó tôi còn đưa quạt nhỏ cầm tay cho anh ta." Tuy rằng đây chỉ là một chi tiết nhỏ, thế nhưng các đồng chí cảnh sát đều không bỏ qua bất kỳ cơ hội phá án nào. "Cây quạt nhỏ lúc đó bị rơi xuống đất, vật này ở đâu cũng thấy được, nên mọi người cũng không nghĩ nhiều." Diệp Hồng nói rồi cầm cây quạt nhỏ lúc đó đến đây. Giang Thành cẩn thận xem xét, quạt nhỏ không có gì kỳ lạ, nhưng mà sau khi mở ra trên phần cánh quạt có dính một tầng mỏng bột phấn màu trắng. "Nếu như đoán không lầm, đây chính là Daturaline." Giang Thành nhỏ giọng phân tích: "Lúc ấy Vương Vỹ ắt hẳn là có cầm quạt nhỏ đứng nói chuyện với cậu đúng không?" Đồng chí cảnh sát suy nghĩ một lát rồi gật đầu xác nhận: "Không sai, anh ta luôn cầm theo cây quạt nhỏ." "Vì thế nên, Vương Vỹ lợi dụng cây quạt nhỏ này tung ra bột phấn Daturaline vào trong không khí, sau đó nghênh ngang rời đi trước mặt mọi người." Diệp Hồng nghe vậy gật gật đầu: "Vậy nên cũng có thể giải thích cụm sương khói màu trắng ở trong video giám sát." Bây giờ đều đã có lời giải thích hợp lý cho tất cả những chuyện đã xảy ra, chỉ còn chờ bắt giữ Vương Vỹ. "Trước hết thì mọi người trở về nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại ngày mai nói tiếp." Giang Thành cố gắng an ủi mọi người. Trên thực tế khi Vương Vỹ bỏ trốn, người lo lắng nhất vẫn là Giang Thành. Chở theo Diệp Hồng chạy tới bệnh viện, lúc này đã là mười một giờ khuya rồi, nhìn thấy Phỉ Nhiễm đang ngủ say, tâm trạng buồn bực của Giang Thành mới bình tĩnh lại. "Anh cũng đừng lo lắng quá, ngày mai sau khi có video giám sát, ước chừng có thể lần theo Vương Vỹ." "Khoảng thời gian này đúng là cực khổ cho cô rồi, vừa phải xử lý chuyện trong cục cảnh sát, còn phải giúp tôi chăm sóc Phỉ Nhiễm." Giang Thành nhìn Diệp Hồng với vẻ cảm ơn. "Anh biết tôi mà, chỉ cần là chuyện của anh, tôi chắc chắn là dốc hết sức mà làm." Mắt Diệp Hồng đỏ lên, cô hi vọng Giang Thành sẽ phần nào có thể hiểu được lòng cô. Nhưng mà Giang Thành thật sự không biết ý nghĩ trong lòng của Diệp Hồng sao? Chỉ là không muốn xé rách mối quan hệ bây giờ thôi. Phỉ Nhiễm vốn đang ngủ say bỗng nhiên trán đỏ đầy mồ hôi, cả người khó chịu giãy giụa ở trên giường. "Bố ơi, bố ơi, con muốn ăn kẹo!" Phỉ Nhiễm khó chịu kêu lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]