Chương trước
Chương sau
Vương Vỹ ngồi ở đối diện nghe được câu này dáng vẻ hùng hùng hổ hổ lập tức nhũn ra.
Giang Thành quan sát được sự thay đổi của Vương Vỹ, liền tiếp tục đặt câu hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt anh không ở nhà ngủ mà chạy đến dưới chân cầu sông Chương đi tản bộ à?"
Vương Vỹ hình như sợ Giang Thành nhìn ra được manh mối, vẫn cứ bày ra tư thế ngang bướng không thể tả được.
"Tôi không ngủ được, cả ngày dường như đều mất ngủ, ra bờ sông đi dạo lẽ nào không được sao?" Vương Vỹ bĩu môi, nhưng không hề nhìn thẳng vào Giang Thành.
Giang Thành nhìn ra nỗi sợ hãi trong lòng Vương Vỹ, cong khóe miệng nói: "Lấy đồ ra đây."
Chỉ chốc lát sau, dưới sự nghi ngờ của Vương Vỹ, Lục Hạo đưa thứ trong tay cho Giang Thành.
"Thứ này, anh có biết không?" Giang Thành cầm một bột phấn đưa tới trước mặt Vương Vỹ.
"Thứ này! Sao lại ở trong tay các anh?" Vương Vỹ hết sức ngạc nhiên, gói bột phấn này chính là ma túy, chính là gói ma túy mà anh ta đã giấu.
"Anh buôn bán ma túy là phạm pháp, anh cảm thấy bây giờ anh còn có thể rời khỏi chỗ này hay sao?"
Lục Hạo nghe vậy chậm rãi lên tiếng: "Buôn lậu, buôn bán ma túy trên năm mươi gram sẽ phải chịu hình phạt giam giữ bảy năm tù trở lên, một bao này của anh nặng năm ký rưỡi, anh có biết bây giờ anh đã là tội phạm tử hình rồi không?"
Vương Vỹ nghe được câu này lập tức sợ đến run rẩy cả người, liên tục lắc đầu: "Không không không, gói ma túy này không phải của tôi, tôi cũng được người ta nhờ vả mới giữ nó thôi!"
Giang Thành có chút không hiểu được, chẳng lẽ Vương Vỹ thật sự buôn bán ma túy, dưới chân cầu lớn sông Chương là nơi giao dịch? Nhưng đúng lúc gặp phải thi thể nạn nhân?
"Tôi cho anh một ngày để cân nhắc, nói rõ ràng mọi chuyện ra, bằng không, anh ở lại nơi này vĩnh viễn luôn đi."
Giang Thành nói xong lập tức đứng đậy rời đi, để lại một mình Vương Vỹ vò đầu bứt tai.
"Lục Hạo, điều tra thân phận của Vương Vỹ một chút."
"Vâng."
"Còn nữa, thân phận của người bị hại đã điều tra ra chưa?" Giang Thành có chút lo lắng, vụ án Pink Star lần trước, thi thể cũng không có người đến báo án mất tích.
"Hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai sau khi vụ án xảy ra, không có người nhà đến báo án cũng là chuyện bình thường."
Nghe thấy câu trả lời của Lục Hạo, Giang Thành rõ ràng có chút không vui: "Cậu theo tôi đã lâu, lẽ nào tôi dạy cậu có thái độ phá án như này à?"
Thấy vẻ mặt Giang Thành hết sức khó coi, Lục Hạo cũng không dám nói nhiều: "Vâng, tôi đi tra ngay đây."
Giang Thành đưng bên ngoài cục cảnh sát chậm rãi suy nghĩ, bất chợt bị một người đến cắt ngang dòng suy nghĩ.
"Giang Thành? Sao anh lại ở đây hút thuốc?" Diệp Hồng hết hồn, Giang Thành đã học hút thuốc từ lúc nào thế.
Có thể đối với vụ án của thằng hề lần này, đã hình thành ảnh hưởng rất lớn với Giang Thành.
"Sao cô lại tới đây, để một mình Phỉ Nhiễm ở trong bệnh viện có ổn không?" Giang Thành lo lắng nói.
"Anh yên tâm đi, là cục trưởng Trương bảo tôi trở về, bên phía bệnh viện sẽ có các đồng chí ở cục cảnh sát thay nhau trông nom, sẽ không có chuyện gì đâu."
Nghe cô nói thế, Giang Thành mới thoáng yên tâm.
Chỉ là vụ án của Vương Vỹ bây giờ, vẫn làm cho Giang Thành không thể nào hiểu rõ, mãi cho đến khuya vẫn cứ lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được.
Nếu đây chỉ là một vụ buôn bán ma túy thì cũng dễ giải quyết, nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một thi thể, chuyện này liền phức tạp hơn rất nhiều.
Hơn nữa vụ án Pink Star lần trước là do thằng hề gây án, Giang Thành rất khó không đem vụ án lần này cũng kéo lên người gã.
Tuy nói thật sự là do Vương Vỹ báo án, thế nhưng có thể phát hiện thi thể dưới chân cầu lớn sông Chương thì hết sức kỳ lạ.
Ngày hôm sau, Diệp Hồng đi theo Giang Thành tới thẩm vấn Vương Vỹ lần thứ hai.
Có thể đã trải qua một ngày suy nghĩ, Vương Vỹ như biến thành một người khác, đặc biệt tích cực chủ động khai rõ vụ án.
Theo lời khai của Vương Vỹ, hắn chỉ mở một xưởng nhỏ ở trong nhà, vốn là thu gom những cây thuốc trong tay của mấy người miền núi, sau khi gia công thì bán ra kiếm lời.
Thế nhưng vào một ngày có một người kỳ quái đến tìm Vương Vỹ.
"Gã ta lúc ấy còn đeo khẩu trang, tôi cũng không nhìn rõ mặt gã, lúc đó gã đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, nói là muốn tôi dựa theo yêu cầu của gã giúp gã ta thu cây thuốc."
Vương Vỹ nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
"Vậy tại sao đêm xảy ra vụ án anh lại có mặt ở dưới chân cầu lớn sông Chương, còn gói ma túy này là anh giấu đi sao?"
Giang Thành hỏi thẳng vào vấn đề.
"Haiz, tôi cũng là bị người ta lừa mà."
Sau lần Vương Vỹ gặp người bí ẩn kia, thì những lần nói chuyện sau đó đều thông qua phần mềm giao tiếp, mỗi lần người bí ẩn đều sẽ bảo Vương Vỹ giao cây thuốc đến nơi được chỉ định.
Sau đó thì trong tài khoản của Vương Vỹ sẽ có một khoản tiền lớn được chuyển tới.
"Lần đầu tiên được mười vạn, lần thứ hai được hai trăm ngàn, chỉ cần số lượng cây thuốc nhiều thì tiền sẽ nhiều." Lúc nói trên mặt Vương Vỹ có chút nghi ngờ.
"Thật ra tôi cũng không hiểu, chỉ là một loại cây thuốc, cũng không phải lộc nhung gì, làm sao lại đáng giá nhiều tiền như thế chứ."
"Loại cây thuốc kia tên là gì?" Giang Thành như là nhớ tới điều gì, vội hỏi thêm.
"Hoa Dương Kim." Sau khi Vương Vỹ trả lời lại khó hiểu hỏi: "Gói bột màu trắng này thật sự là ma túy sao?"
Ngay tại lúc này Dương Lạc lên tiếng nói: "Là Daturaline!"
Đúng lúc mọi người bên trong đang ngạc nhiên, Dương Lạc cầm theo báo cáo xét nghiệm của người bị hại đi đến trước mặt Giang Thành: "Tôi tìm được chất Daturaline trong thi thể của bé gái."
Tin này có thể nói là vô cùng đáng sợ, ánh mắt Giang Thành tàn nhẫn nhìn về phía Vương Vỹ.
"Cái chết của con bé không có liên quan gì đến tôi!" Vương Vỹ tựa như cầu xin nói: "Đêm đó tôi chỉ là đến cầu lớn sông Chương lấy hàng theo lời hẹn trước."
"Nhưng ai nào ngờ lần này không giống với những lần trước, tôi nhận được một bao bột phấn trắng."
Vương Vỹ biết rõ lần này khác thường, dù sao một khoản tiền lớn như thế cũng không phải dễ dàng kiếm được.
Cho dù nói như thế nào, Vương Vỹ cũng không thể mang theo gói bột trắng không rõ là gì này về được, nên Vương Vỹ lập tức đào một cái hố giấu đi.
"Tôi vốn định chờ đến khi có cơ hội liên lạc với người bí ẩn kia sẽ đưa thứ này lại cho gã, nhưng ai ngờ đến, đột nhiên lại phát hiện ra một thi thể thế này."
Thấy Vương Vỹ vô cùng căng thẳng, Giang Thành cảm thấy lời nói của anh ta vào giờ phút này không phải là giả, dù sao gói bột phấn trắng kia cũng không phải là ma túy, mà là Daturaline.
Giang Thành lập tức sắp xếp, đem túi Daturaline đi kiểm tra vân tay bên trên, xem ngoại trừ dấu vân tay của Vương Vỹ còn có dấu vết gì khác còn lưu lại hay không.
Sau khi cuộc thẩm vấn kết thúc, tuy rằng Vương Vỹ cũng đã khai ra hết mọi thứ, nhưng vẫn còn vài điểm khả nghi .
Là ai tới tìm Vương Vỹ mua hoa dương kim số lượng lớn, như lời Dương Lạc từng nói, hoa dương kim là thứ quan trọng dùng để chiết xuất Daturaline.
Thế nhưng Dương Minh Vũ người quản lí nhà xưởng chiết xuất Daturaline đã chết, nên người liên hệ với Vương Vỹ cung cấp cho anh ta thời gian giao dịch từ sớm đã không còn liên quan đến công xưởng nữa rồi.
Giang Thành cảm thấy, chuyện lần này vẫn là do thằng hề gây chuyện!
"Đội trưởng, tôi có việc đến báo cáo với anh." Lục Hạo theo Dương Lạc đi đến trước mặt Giang Thành.
"Đầu tiên là vân tay trên túi đóng gói của Daturaline có hai người, một là của Vương Vỹ, còn một dấu khác chính là của người bị hại!" Vẻ mặt của Lục Hạo cũng hết sức phức tạp.
Giang Thành bỗng đột nhiên không hiểu được, bé gái bị hại chết sao lại có dính dáng tới túi Daturaline này?
Như vậy có nghĩa là, bé gái nhận lệnh từ một người nào đó, đem gói Daturaline đưa tới dưới chân cầu lớn sông Chương giao cho Vương Vỹ.
Nghi vấn cứ luôn xoay quanh trong đầu Giang Thành.
Lục Hạo đưa một phần báo cáo điều tra đang cầm trong tay giao cho Giang Thành: "Đây là tư liệu tôi tìm được."
Phần thứ nhất là liên quan đến Vương Vỹ, trong nhà hắn cũng không còn ai, chỉ có mỗi một người mẹ già bị bệnh, mà tiền trong thẻ Vương Vỹ nhắc đến dường như đều dùng để chữa bệnh cho mẹ anh ta.
"Cách dùng người này cực kỳ giống với phong cách làm việc của thằng hề, trước đây cũng là lợi dụng những người cần tiền để hoàn thành kế hoạch của gã ta." Diệp Hồng nói một cách bâng quơ.
"Không sai." Thằng hề đang nắm lấy khát khao về tiền bạc của con người, lợi dụng những người này trở thành công cụ gây án của gã.
"Hơn nữa, giống như những lần trước, thi thể lần này vẫn không có người đến nhận, cũng không có người nhà của ai đến báo án mất tích."
Lục Hạo lại đưa lên phần tài liệu nằm dưới cùng nói: "Theo như điều tra, người bị hại tên là Lý Tiểu Anh, năm nay mười ba tuổi, là người địa phương."
"Nếu đã là người địa phương, vì sao đã mất tích ba ngày, lại chưa từng có người đến báo án, lẽ nào lại giống như vụ án lần trước, người nhà không thèm để ý à?"
Giang Thành cẩn thận xem ghi chép về địa chỉ nhà của Lý Tiểu Anh, quyết tâm tìm đến nhà xác nhận một lần.
Diệp Hồng nhìn ra được nghi ngờ của Giang Thành, quyết tâm cũng đi với anh.
Xe chạy trên đường, xung quanh càng ngày càng hẻo lánh, vừa nghĩ tới tuổi của Lý Tiểu Anh dường như cũng xấp xỉ tuổi của con gái Phỉ Nhiễm của mình.
Giang Thành luôn cảm thấy trong lòng rất khó chịu, mặc dù so với người chết mà nói, Phỉ Nhiễm có thể còn sống đã là hết sức may mắn rồi.
Nhưng lúc trước Phỉ Nhiễm đã phải trải qua những gì, cơ bản là chẳng ai biết được.
Đi đến một thôn không tính là phát đạt, các người dân trong thôn đều nhìn theo chiếc xe hơi lạ mắt này.
"Trong thôn có xe vào, chắc là tới tìm Phương Tử ở phía tây thôn chứ gì." Một tên đàn ông trong thôn nói với giọng khinh bỉ.
"Anh xem, lái xe là một tên đàn ông, bên cạnh còn có một cô gái nữa."
Giang Thành lái xe rẽ trái lượn phải ở trong thôn nhưng trước sau vẫn không tìm được nhà của Lý Tiểu Anh.
"Xin hỏi, nhà của Lý Tiểu Anh là nhà nào vậy?" Giang Thành xuống xe dò hỏi nhưng nhìn thấy người dân trong thôn có vẻ như rất xem thường anh.
"Bên kia bên kia!" Người dân trong thôn mất kiên nhẫn chỉ, thấy giữa rất nhiều căn nhà trệt trong thôn chỉ có căn mà thôn dân chỉ cho anh là một nhà có hai tầng lầu.
Giang Thành không nói thêm gì, lái xe đi thẳng vào khu bên đó.
Giang Thành gọi cửa một lúc lâu, bên trong mới truyền ra giọng nói lười biếng của một người phụ nữ, chậm rì rì ra mở cửa.
"Tìm ai thế?" Người phụ nữ kia mất kiên nhẫn mở cửa, nhìn thấy đầu tiên là Diệp Hồng một cô gái, cách nói chuyện càng thêm mất kiên nhẫn,
"Xin chào, đây có phải là nhà của Lý Tiểu Anh không?" Giang Thành nhanh chóng lên tiếng hỏi.
Thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đẹp trai cao ráo, vẻ mặt của Phương Tử lập tức trở nên ân cần.
"Ây da, anh đẹp trai, anh tới nhà tôi có việc gì sao?" Phương Tử nghiêng ngã về phía lòng ngực của Giang Thành một cách ám muội.
Bây giờ Diệp Hồng mới hiểu được tại sao những người trong thôn khác lại có đánh giá không tốt về Phương Tử.
"Chúng tôi là cảnh sát, tới để hỏi một ít chuyện." Giang Thành ghét bỏ trốn khỏi cái nhào tới của Phương Tử, nhiêm túc nói.
Nghe thấy Giang Thành tự báo thân phận, lúc này Phương Tử mới bớt lẳng lơ đi một tí: "Vào đi, anh trai cảnh sát."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.