Giang Thành ở hành lang thở dài: “Ừm. Tôi hơi mệt, tôi muốn về ngủ một lát. Cô xin phép cục trưởng Trương giúp tôi.” Giang Thành đứng dậy, không ngoảnh đầu lại, đi về phía bậc thang. Diệp Hồng không yên tâm, bỏ đồ vào túi nilon. Đuổi theo phía sau: “Không xảy ra chuyện gì đâu, tình huống này chúng ta sẽ có cách giải quyết mà.” Diệp Hồng biết, cứ cho là trong thời gian ngắn không nghĩ ra được cách nào, nhưng cô cũng không thể để cho Giang Thành nản lòng thoái chí. Giang Thành khoát khoát tay với Diệp Hồng phía sau nói: “Yên tâm, tôi chỉ đi về nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ đi làm, tôi không hề từ bỏ, do gần đây mệt quá thôi.” Giang Thành đã nói như vậy rồi, Diệp Hồng đành dừng bước, nhìn theo bóng lưng người đàn ông, lần đầu tiên cô cảm nhận được được trọng trách và cảm giác tuyệt vọng trên người anh. Kỳ thật Giang Thành lúc này đã có thể tiếp nhận chuyện này, anh chẳng qua cũng là một con người mà thôi, đối mặt với đối thủ mạnh như thế, anh hơi luống cuống không kịp chuẩn bị. Nhiều ngày trôi qua, anh liều mạng cho rằng mình đã đến gần đáp án chợt tan thành bọt nước trong chớp mắt. Anh thở dài, ngồi vào xe, đóng cửa lại, không khởi động xe, mà chỉ gục đầu vào vô lăng. Người đàn ông này đang nhớ tới vợ và con mình. Mười phút sau anh hít sâu, rồi khởi động xe, Giang Thành quyết định nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tiếp tục đi làm, mặc kệ là vì kết quả của nhiều năm trước hay là cái gì đó, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ, phải tống gã hề vào ngục tù. “Sao cô lại trỏ về một mình?” Trương Minh Sơn nhìn thấy Diệp Hồng trở về một mình hỏi. Diệp Hồng nhìn Trương Minh Sơn: “Giang Thành về nghỉ ngơi một ngày, mai lại đến trực ban, ông cử người đến giám sát Lưu Dũng đi, mặc dù hắn bây giờ không còn bất cứ giá trị nào đối với gã hề, nhưng tôi cảm thấy các ông vẫn phải giám sát phòng bệnh của hắn.” Diệp Hồng vừa ngáp vừa nói, cô cũng hơi buồn ngủ. Những ngày này ngoài trừ Giang Thành cứng nhất còn ai nấy đều kiên trì giữ vững cương vị, tận lực hy vọng đạt được kết quả, nhưng bọn họ cũng có giới hạn. Trước khi có chứng cứ mới hoặc đột phá, bọn họ cũng chỉ có thể làm những việc này. Lục Hạo thở dài, lại cầm các cuộc giao dịch tài chính trong tay, hy vọng tìm ra dấu vết từ số tiền này, nhưng muốn trong nháy mắt mà tìm ra trong số tiền lớn như vậy, không dễ dàng gì. Trương Minh Sơn đảo mắt. Nói với mọi người: “Được rồi, mọi người tạm dừng công việc trên tay đã, thằng nhóc Giang Thành nói rất đúng, bận rộn lâu như vậy cũng nên nghỉ ngơi một chút, hôm nay tôi mời mọi người đi ăn được không?” Dần dần, đồng nghiệp tụm năm tụm ba đặt bút và văn kiện trên tay xuống. Đứng dậy, hoài nghi nhìn Trương Minh Sơn, Dương Lạc hiểu ý của Trương Minh Sơn, bây giờ tinh thần mọi người sa sút, chẳng thà cố gắng vực dậy tinh thần của họ còn hơn cứ tiếp tục chán nản. Dương Lạc cũng lập tức nói: “Đúng đó, chúng ta cũng lâu rồi chưa đi ăn, đừng thấy chúng ta bây giờ gặp trở ngại liên tiếp, những vụ án trước không phải là do chúng ta phá sao, đúng là nên cùng nhau ăn mừng. Tuy là vẫn chưa có kết quả, nhưng cũng có bước tiến không lớn không nhỏ rồi, cứ tiến về phía trước thôi.” Dương Lạc đương nhiên sẽ đứng về phía Trương Minh Sơn, mọi người liền tin lời nói của Trương Minh Sơn, bầu không khí sôi động hẳn lên, Lộc Hàm cũng buông mắt kính trên tay xuống, đem bảng báo cáo trong tay quăng sang một bên. Thật ra nếu anh ta có thể tỉ mỉ xem qua tiền vốn xoay vòng sẽ phát hiện một tài khoản kỳ lạ, tài khoản này thuộc về công ty y dược, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài tư liệu trong bảng báo cáo, nhưng tiếc là bị Lục Hạo kéo ra ngoài dùng bữa nên đã bỏ qua cơ hội này. Có lẽ phải rất lâu rất lâu sau anh ta mới phát hiện. “Được thôi, cục trưởng Trương đã mời chúng ta ăn cơm thì chúng ta nên ăn gì đây?” Diệp Hồng nhìn Trương Minh Sơn nói. Tuy rằng cô ta rất mệt mỏi, nhưng có thể tham gia những hoạt động này thì cô ta cũng rất sẵn lòng. Trương Minh Sơn vẫy tay nói: “Quán ăn tuỳ các cậu quyết định, thanh toán để tôi, đám người các cậu vẫn chưa đủ thành thục, phải giống như những đồng chí cũ như chúng tôi này, đừng sợ khó khăn mà phải đối mặt khắc phục chúng.” Trương Minh Sơn không bỏ qua bất cứ cơ hội để động viên mọi người, hùng hồn nói, xe chở đầy người liền chạy đến khu phố ẩm thực lân cận. Giang Thành ở trong toà chung cư, ngồi trên ghế xô-pha mở ti-vi, do lâu ngày không trở về đóng tiền, ti-vi cũng sớm ngưng hoạt động vì đóng thiếu tiền cước, màn hình đều là những bông tuyết. Trên bàn là đồ ăn tiện tay mua về, Giang Thành đã không rõ mùi vị như thế nào, trên tay cầm lấy một lon bia không phải vì muốn chuốc say bản thân mà là cảm thấy nếu không uống gì đó thì thật có lỗi với bầu không khí hiện tại. Thành phố chìm vào tĩnh lặng, bầu trời bên ngoài tối dần, đèn đường, khách sạn trên đường, người đến người đi, tấp nập đông đúc. Thành phố về đêm dường như có thêm sức sống mới, nhưng Giang Thành biết tên ác ma ấy và anh đang cùng sống dưới một bầu trời, còn con gái của anh rất có thể vẫn còn đang phiêu bạt. Điện thoại đột nhiên vang lên, là Dương Lạc. “Thằng nhóc này, ngủ rồi sao?” Dương Lạc bên kia rất ồn ào, anh ta là nhân lúc rảnh rỗi gọi điện cho bạn cũ, anh ta vẫn là rất quan tâm Giang Thành. “Không có, mới ăn xong chuẩn bị ngủ, tôi bây giờ rất mệt, có chuyện gì ngày mai nói sau đi.” Giang Thành không muốn bị người khác làm phiền, chỉ muốn một mình an tĩnh một lúc, tâm trạng bây giờ của anh rất rối loạn. “Tôi biết anh sẽ nói vậy mà, tôi nói với anh này, anh đó, cứ phải đâm đầu vào tường mới chịu thua. Anh đừng quên rằng, thi thể hai cha con tôi kia còn chưa kiểm tra, anh nói xem liệu có tìm được chứng cứ mới trên thi thể hai người họ không?” “Nhất là đứa trẻ đó, chẳng lẽ anh không tò mò là đứa bé đó chết như thế nào sao?” Dương Lạc ở đầu dây bên kia trên tay cầm một chai bia, vừa uống vừa gọi điện cho Giang Thành. Anh ta biết rõ, điều duy nhất có thể khiến Giang Thành tràn đầy động lực thật ra vẫn là vụ án này, tuy rằng nó giày vò Giang Thành khiến anh kiệt sức, dù là như vậy, nó vẫn là thuốc trợ tim mạnh nhất. “Tôi nói rồi, liên quan đến công việc ngày mai chúng ta bàn sau.” “Chế phẩm và tinh chế của Mạn Đà La đều cần có thiết bị chuyên nghiệp, anh nói xem Dương Minh Vũ có liên quan đến chuyện này không?” Dương Lạc căn bản không quan tâm Giang Thành có nguyện ý nghe anh ta nói hay không, anh ta chỉ tự lẩm bẩm một mình lộ ra từng tin tức một. Giang Thành đắm chìm vào suy tư. Dương Lạc ở đầu dây bên kia lại lắc lư chai bia, uống vào một ngụm, thậm chí ợ lên rồi nói tiếp: “Tôi không hiểu lắm về việc điều tra và truy tìm hung thủ, nhưng tôi biết không có người nào làm chuyện gì mà không để lại chứng cứ, còn chưa bắt đầu đâu, anh vội gì chứ. Vậy thôi, anh đi ngủ được rồi.” Giang Thành ở đầu dây bên kia ừm một tiếng: “Ngày mai gặp.” Dương Lạc thở dài, đặt điện thoại xuống. Sau cuộc điện thoại này, tâm trạng Giang Thành tốt hơn nhiều rồi, thật ra điều Dương Lạc nói anh đã sớm hiểu được, đó cũng là nguyên nhân mà anh có thể bình tĩnh đến vậy. Thật ra từ một góc độ nào đó mà nói Lưu Dũng là một đường tắt, nhưng sự thật chứng minh muốn đi đường tắt là chuyện không thể, cần phải làm đến tận cùng mới có thể từng chút từng chút bắt được cái được gọi là đuôi hồ ly của gã hề. Và Lưu Dũng trông có vẻ như lòi đuôi chuột nhưng thực chất chỉ là tung hỏa mù. Trọng điểm của việc này vẫn là trên người Dương Minh Vũ và cha của anh ta, nếu không gã hề sẽ không phải trả giá lớn đến vậy giết chết hai người này. Lưu Dũng chẳng qua chỉ là công cụ mà thôi. “Gọi điện cho ai đấy, ra ngoài ăn cơm vẫn không yên tâm.” Diệp Hồng cũng bước đến bên cạnh Dương Lạc. Dương Lạc lắc rồi lắc, rượu trong tay đã uống đến ngụm cuối cùng, từ trên tay Diệp Hồng nhận lấy chai rượu rồi nói: “Đừng gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy muốn ngủ rồi, tôi nghĩ cho dù là cô anh ấy cũng sẽ tức giận thôi, anh ấy không sao, vẫn ổn.” Dương Lạc hiểu được suy nghĩ của Diệp Hồng, nhất định giống như anh ta. Thế nhưng Diệp Hồng không thể dễ dàng để lộ như vậy, nhìn Dương Lạc nói: “Ai gọi điện thoại cho anh ấy chứ, suốt ngày chỉ nói bừa, tên độc thân cậu không tự lo lắng cho bản thân mà cứ mãi nhọc lòng vì chúng tôi.” Miệng thì nói như vậy, nhưng Diệp Hồng vẫn là buông điện thoại trên tay xuống, màn hình ngừng ở giao diện quay số. Một hơi uống hết phần bia còn lại trong chai, bỏ vào trong thùng rác. Nhắm mắt hưởng thụ vẻ tịch mịch trong khoảnh khắc này. “Cơ hội tốt như vậy vì sao không bán đứng tôi?” Giang Thành từng ra vào tiệm tranh hoa điểu, bà chủ lúc chuẩn bị đóng cửa liền thấy một người đàn ông mặc áo gió bước vào. “Tôi nghĩ lý do của chúng ta giống nhau, hơn nữa tôi cũng không nói dối, từ sau khi chồng tôi bước vào đó, tôi đã không còn nhận được cuộc buôn bán như vậy nữa, nếu cậu không phải đến mua đồ thì cảm phiền đi cho.” “Gã khiến chồng cô vào đó, cô không hận gã sao?” Người đàn ông nhìn người phụ nữ trước mặt đang quan sát lồng chim. Người phụ nữ xoay người lại tiếp lời: “Cậu không cần phải suy nghĩ đến việc giết tôi diệt khẩu, chồng của tôi là gánh tội danh giúp tôi, nếu cậu muốn giết tôi vậy thì cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng. Tôi không hận gã, tôi chỉ hận bản thân mình.” Người đàn ông mặc áo gió buông xuống ống tiêm trên tay, lại tiếp tục hỏi: “Vậy vì sao phải giúp tôi?” “Tôi đã nói với cậu, lý do của chúng ta giống nhau. Tôi sẽ không bán đứng cậu, tôi cũng không ủng hộ bất cứ chuyện gì mà cậu làm, điều này không liên quan đến tôi, tôi giờ đây chẳng qua chỉ là một người trông ngóng chồng mình ra tù mà thôi, xin cậu về cho. Đừng đến tìm tôi nữa.” Người phụ nữ đóng tủ lồng chim, phát ra âm thanh dữ dội. “Lưu Dũng anh ta...” Người đàn ông hỏi người phụ nữ. Người phụ nữ châm một điếu thuốc, đi đến trước mặt người đàn ông, rời khỏi tiệm: “Anh ấy cái gì cũng không biết. Không liên quan gì đến tôi, phiền cậu đóng cửa giúp tôi, tôi không muốn chuốc phải phiền phức.” Dứt lời người phụ nữ liền đi ra khỏi phố, dần dần biến mất trên con đường. Người đàn ông mặc áo gió giơ tay, đem cửa đóng chặt. Ngẩng đầu nhìn con đường đối diện, nơi văn phòng bị màn đêm bao trùm. Cũng biến mất trong màn đêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]