Chương trước
Chương sau
 

Sau khi Minh Từ đi ra khỏi Cảnh Vương phủ thì về phủ Thượng thư, Vân Thái phi hận không thể tự mình đứng dậy túm đầu Tuân Miễn hỏi cho rõ ràng việc này. Nhưng nghĩ nghĩ lại tạm thời gác xuống, nếu thực sự có việc này thì sao mà nói thật với bà ta được.

Ngay lập tức bà ta gọi Tôn ma ma đi tìm không ít tay chân âm thầm điều tra việc này.

Trong Cảnh Vương phủ toàn một mảnh bi thảm, không khí đình trệ, hạ nhân trong phủ đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, e sợ chọc tới chủ nhân phía trên không vui.

Ngày dài trong cung vẫn bình đạm như thường, chẳng qua vì có Thuận Ninh quận chúa vào ở nên náo nhiệt hơn so với ngày thường một chút.

Hoa nhài sau Minh Dật Cung nở rực rỡ, từ lúc ánh mặt trời vừa mới lên, Mộc Cận và Mãn Tụ đã chiết một giỏ hoa mang về, đặt trên bàn để Hàn Quý phi cắt tỉa cắm vào bình giết thời gian.

 

Thuận Ninh ngồi xổm trên mặt đất bên cạnh chơi mèo nhỏ, chó nhỏ mà các cung nuôi cùng với các cung nữ.

Minh Nhiễm ngồi trên giường nhỏ đọc thoại bản Trần Đức phi viết, Nguyễn Thục phi nhìn nhìn, cười nói: “Muội thật là nhàm chán, chúng ta đang nói chuyện này, muội lại ngồi bên đọc sách, vô vị biết chừng nào, mau qua đây ngồi.”

Minh Nhiễm nâng mắt nhìn, buông sách đi xuống giường, nghe lời ngồi bên cạnh nàng ấy, nghe ngươi một câu ta một câu nói những chuyện thú vị ngoài cung.

Lúc ngưng tám, Hàn Quý phi mới nhớ tới một chuyện, nhắc nhở mọi người: “Không lâu nữa là vạn thọ của Bệ hạ, các muội cũng đừng quên.”

Nguyễn Thục phi hỏi: “Năm nay vẫn như năm rồi sao?” Sức khỏe Nguyên Hi đế suy nhược, bớt rất nhiều chuyện, ngày lễ lớn như vậy cũng trôi qua rất đơn giản, so ra còn không náo nhiệt bằng đông chí.

Hàn Quý phi đáp: “Còn chưa rõ lắm, ta chỉ sợ các muội quên mất, nhắc cho nhớ vậy thôi, có thể bắt đầu chuẩn bị lễ được rồi.”

Tôn Hiền phi nói: “Nhớ kỹ rồi đây, chỉ là không biết phải đưa lễ gì đây.”

Trần Đức phi: “Ta vẫn tặng sách thôi, ta không đưa tác phẩm tâm huyết truyền ra ngoài, tập thứ tư Kỳ ngộ núi sâu ký.”

Nguyễn Thục phi ghét bỏ nói: “Tỷ cũng quá qua loa rồi đấy, hằng năm toàn đưa sách cũng thôi đi, còn đưa nguyên một hệ liệt, muội còn chê tỷ keo kiệt.”

Các nàng tranh luận, Minh Nhiễm nhéo một đóa hoa nhài, nghiêng đầu nhìn trái phải. Vài ngày trước Thanh Tùng cũng đã nhắc nhở qua, nàng rảnh rỗi nên cũng cân nhắc hồi lâu mà chưa biết nên tặng gì.

Nàng chống nửa đầu không nói chuyện, Nguyễn Thục phi chuyển qua vỗ vỗ cánh tay, hỏi: “Muội chuẩn bị thế nào rồi?”

Minh Nhiễm lắc lắc đầu, “Không có ý tưởng gì cả, còn chưa bắt đầu nữa đây.”

Nguyễn Thục phi uốn éo cả người sáp qua, “Có muốn Nguyễn tỷ tỷ túc trí đa mưu của muội nghĩ cách cho không? Ta thấy cái điệu nhảy lần trước muội nhảy không tệ đâu.”

Minh Nhiễm nghi ngờ nhìn về phía nàng ấy, “Cái gì?”

Nguyễn Thục phi che miệng cười duyên, đứng lên vẫy vẫy tay làm mẫu cho nàng nhìn: “Thì là cái này này, không phải muội nói Bệ hạ khen muội nhảy đẹp à.”

 

Vũ điệu tảo biển ma quỷ á, khóe miệng Minh Nhiễm vừa nhếch lên, ho nhẹ một tiếng: “Đã nhảy cho người ấy xem cả rồi, lại nhảy lại thì còn gì là thú vị.”

Ân Dung hoa nói chen vào: “Vậy đổi một điệu múa khác đi.”

Minh Nhiễm: “…….Ta không biết khiêu vũ.”

Trần Đức phi cắn một miếng điểm tâm, “Không biết thì học đi, lúc đó mới bất ngờ phải biết.” Làm sáng tác văn học, tình cảm vốn rất phong phú, cũng không biết nàng ấy liên tưởng tới cái gì mà chắp tay trước ngực nửa nghiêng đầu,nửa khép mắt: “Đến lúc đó trước hoa, dưới trăng, đẹp biết bao.”

Phương Tài nhân cũng tiếp lời: “Đúng thế, được lắm đó.”

Hàn Quý phi cũng nói: “Ta thấy có thể đấy.”

Các nàng mỗi người chêm vào một câu, trong thoáng chốc Minh Nhiễm cũng cảm thấy ỷ tưởng này cũng không tệ, nàng do dự nói: “Vậy tìm người tới dạy ta?”

Nguyễn Thục phi chỉ chỉ chính mình.



Hàn Quý phi nói: “Được đấy, Nguyễn tỷ tỷ muội cầm kỳ thư họa vũ đều tinh thông hết.”

Minh Nhiễm rất nịnh hót, nói: “Giỏi vậy sao.”

Nguyễn Thục phi vẫy vẫy tay: “Quá khen, quá khen rồi.”

Nói xong chuyện này rồi Minh Nhiễm lại theo chân các nàng ấy đi cắm hoa, đợi một lát rồi dùng cơm trưa cuối cùng mới về Phù Vân Điện.

Tuân Nghiệp cầm sách trên tay ngồi trên ghế, nghe thấy tiếng động thì nhắc mắt nhìn nhưng rất nhanh đã quay lại sách trên tay đọc chưa xong, lật qua trang sau, dịu giọng hỏi: “Ăn cơm rồi?”

Minh Nhiễm đáp vâng, vuốt vát ngồi đối diện chàng: “Không phải Bệ hạ nói có việc bận sao? Sao giờ này lại ở đây?”

Tuân Nghiệp nghĩ tới tin tức mà THập Tam truyền về có liên quan tới Cảnh Vương phủ, buông tay, nhấp một ngụm trà: “Tạm thời không có bận gì.” Nói nói rồi chỉ vào bàn cờ bên cạnh: “Chơi cờ với trẫm một lát?”

Minh Nhiễm nói được, Tây Tử với Thanh Tùng đi ra khỏi phòng.

……

Vân Thái phi đang điều tra trên dưới chuyện của Tuân Miễn và Lý Nam Nguyệt tốn rất nhiều sức lực. Đúng như Minh Từ suy nghĩ, trên đời này chỉ cần là truyện thực sự đã làm thì sẽ luôn để lại dấu vết khiến người ta phát hiện ra được.

Tốt xấu gì thì Vân Thái phi cũng ngây người ở trong thâm cung vài chục năm, trong tay vẫn có chút tay chân, lại có thêm đám người Vương công công mở đường, rất nhanh đã tra xét ra chuyện ngày đó Tuân Miễn giả trang thành thái giám nhà ấm trồng hoa đi tới Trúc Vũ Hiên tìm Lý Nam Nguyệt.

Không chỉ như vậy, bà ta còn tìm được vài thứ trong viện của Tuân Miễn.

Cầm Thư quỳ trên mặt đất, dập đầu bang bang, trên trán còn bầm tím cũng không thấy dừng lại: “Thái phi bớt giận, từng câu nô tỳ nói đều là thật, tuyệt đối không có nửa câu nói dối, xin Thái phi tha mạng.”

Vân Thái phi nhìn bức họa mà hạ nhân tìm thấy từ trong thư phòng của Tuân Miễn, cổ họng ngọt ngọt, ngay lập tức phun ra một búng máu, nhiễm đỏ giấy vẽ Tôn ma ma mở ra trước mặt bà ta.

Hạ nhân trong phủ chưa từng thấy qua Lý Mỹ nhân đương nhiên không biết bức họa này vẽ ai, Vân Thái phi lại rõ ràng hết sức.

Tôn ma ma vội vàng lau máu tươi đi cho bà ta, Vân Thái phi ném bức họa kia xuống đất, chỉ vào Cầm Thư quỳ gối trước giường, tàn nhẫn nói: “Ngươi còn không chịu nói thật? Giỏi lắm, bảo ngươi hầu hạ bên cạnh, chuyện lớn như vậy ngươi lại dám gạt ta!”

“Nô tỳ oan uổng, nô tỳ oan uổng a!” Cầm Thư không biết vì sao Vân Thái phi lại vì một bức họa mà có phản ứng lớn tới vậy nhưng nàng ta biết bề trên đang tức giận, vội vàng hoang mang rối loạn giải thích, nói: “Nô tỳ thực sự không biết Thể tử có liên quan tới nữ tử trên bức họa này.”

Sap Vân Thái phi có thể nghe lọt tai lời giải thích của nàng ta, che ngực đau tới mức giật tưng tưng, thở hổn hển, căn bản không nói thành lời.

Tôn ma ma vội vàng gọi người áp giải nha đầu này xuống, lại cho người đi mời đại phu, đỡ người vào, gấp gáp tới nhăn hết cả mặt lại.

Vân Thái phi chỉ cảm thấy trời trên đầu sập xuống rồi, đúng là tôn nhi ngoan của và ta mà, đúng là con trai ngoan của phụ thân nó, giống cái gì không được, cố tình lại giống y như cha nó!

Vân Thái phi gian nan ghé vào đầu giường, trong miệng nức nở đầy bi thương, rồi lại chịu đựng không nổi nôn ra một búng máu, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Trong viện xảy ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Tuân Miễn bị kích thích mấy ngày còn chưa tỉnh lại cũng nghe được tin tức, vội vàng chạy tới.

Trên giường Vân Thái phi nhắm chặt mắt hấp hối, môi trắng không còn giọt máu, gương mặt tái nhợt, đại phu ngồi bên châm cứu cho bà ta, cắm đầy đầu.

“Đây là có chuyện gì?!”

Y cả kinh hỏi, nói rồi muốn tới gần hơn chút nhưng lại sợ kinh động tới đại phu làm việc, chỉ có thể đứng một bên lo lắng không thôi.

Tôn ma ma nhìn y một cái không nói gì, đứng trước giường rơi lệ.

Tuân Miễn bị người liếc mắt một cái đầy oán trách và thất vọng làm cho chấn động trong lòng.

Sau khi đại phu thi châm, sắc mặt Vân Thái phi tốt hơn một chút, mở một phương thuốc, dặn dò ngày ngày theo đó mà uống mới đi.

Bởi vì mấy năm nay Cảnh Vương phi mặc kệ mọi chuyện, hằng ngày Tuân Miễn đều được tổ mẫu Vân Thái phi này tự tay chăm sóc, tình cảm tổ tôn hai người cực kỳ thân thiết.

Nhìn tổ mẫu bất tỉnh nhân sự trên giường, cuối cùng Tuân Miễn cũng không nghe theo lời Tôn ma ma rời đi trước mà canh giữ bên cạnh, nửa bước không rời.

Sau ngọ ngày hôm đó Vân Thái phi tỉnh lại, bà ta chậm rãi mở mắt ra, nhìn đỉnh màn thêu hoa bảo tương, đồng tử tan rã, không nhìn thấy ánh sáng.

Đời trước bà ta đã tạo nghiệt gì mà kiếp này lại sai hai cha con như thế tới tra tấn bà ta.



“Tổ mẫu, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!” Tuân Miễn nắm lấy tay khô ráo của bà ta, vui vẻ nói.

Vân Thái phi đột nhiên nhìn thấy hắn thì xém nữa ngất đi, trong miệng a a kịch liệt mấy tiếng mới miễn cưỡng bình ổn được.

Khóe mắt bà ta ứa nước mắt, chỉ vào y nói: “Thứ khốn nạn nhà ngươi, ngươi là đồ đáng chết! Dưới thiên hạ này con gái nhà ai không tốt, ngươi lại cố tình học theo lão cha không bằng heo chó nhà người!”

Tuân Miễn nghe thấy bà ta mắng chửi đứt quãng, hốc mắt chậm rãi trừng lớn, kinh ngạc vô cùng, “Tổ mẫu, ngài, ngài đang nói gì vậy…..”

Cũng không biết Vân Thái phi lấy đâu ra sức lực, ngồi bật dậy tát thẳng một cái lên mặt y, còn cào ra vài vết máu: “Còn diễn! Đến lúc này ngươi còn diễn trước mặt ta! Chuyện ngươi với Lý Mỹ nhân trong cung cho rằng mình làm bí mật lắm hả, kín mít không kẻ hở lắm sao? Ngươi xem những người bên cạnh là kẻ ngốc hết hả!”

Tôn ma ma đã đưa bức họa dính máu qua đây, Tuân Miễn sững sờ tại chỗ, phút chốc có chút luống cuống.

Cho dù có chín chắn trưởng thành thế nào thì cuối cùng cũng là người không trải qua sóng gió gì.

Mãi tới khi tay Vân Thái phi vỗ thẳng lên người y y mới giật mình hoảng hồn, quỳ trên mặt đất lúng ta lúng túng, nói: “Tổ mẫu, ngài chú ý sức khỏe bản thân, tôn nhi, tôn nhi với Lý Mỹ nhân không có gì….” Giữa bọn họ cũng chỉ gặp nhau một lần trong lúc giả thái giám vào ban ngày đó thôi, những thứ khác đều ở trong mộng, sao có thể để người nắm được nhược điểm.

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Vân Thái phi mệt mỏi vô cùng, giống như thoáng chốc già mất mấy chục tuổi, ta ba không nhìn Tuân Miễn, suy yếu ngã vào gối mềm, nói với Tôn ma ma, “Đi, đi mời Vương phi tới đây, nói là có việc gấp.”

Trong tiệc mừng thọ của bà ta ngày đó, mấy chữ đương kim thánh thượng nói: “Bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa” vẫn còn lòng vòng trong tai bà ta. Sau khi trò hề trôi qua thì đưa Thuận Ninh đi theo luôn.

Ngôn hành cử chỉ này rõ ràng là đã biết chuyện giữa Tuân Lễ và Lý thị.

Mấy ngày này bà ta sai người tra Lý Mỹ nhân càng thuận lợi đến kỳ lạ. Lý Mỹ nhân có vô dụng cũng là phi tần hậu cung. Tuy trong tay bà ta có người cũng không thể dễ dàng thế được, rõ ràng là có người cố ý mở lối cho.

Nghĩ tới những điều nhỏ nhặt trong đó, ngực Vân Thái phi lại bắt đầu đau.

Bây giờ cả người bà ta đều đau, không biết phải làm như thế nào mới tốt.

Cảnh Vương phủ theo chân Tôn mama vén rèm lên đi vào, nhìn thấy Tuân Miễn quỳ trên mặt đất, dáng vẻ Vân Thái phi không hề tức giận thì khẽ nhíu mày.

Vân Thái phi mở miệng thở dốc, nước mắt không kìm được rơi xuống: “Cẩm Nương à…”

……

……

Bên ngoài ánh mặt trời còn hơi lớn, Cảnh Vương phi đi tới đường mòn thật dài trải đá xanh, rõ ràng là ngày nắng nóng trên người bà lại ngăn không được mà rét run.

Bà im lặng, mặt không cảm xúc, đến cả trong mắt cũng không có gợn sóng, chỉ có xương cốt như ngâm vào băng vậy.

Trượng phu và con trai của bà, đúng là một mạch tương thừa chân chính mà.

Tử Thất nhìn máu thấm ra tay bà, vừa đi vừa la lên: “Vương phi. Người băng bó trước đi.”

Cảnh Vương phi nâng nâng tay, mới rồi mà nhéo câu trâm bị thương, không cảm thấy đau.

Tử Thất băng bó kỹ cho bà, đoàn người mới về lại Lan Trạch Viện.

Cảnh Vương phủ ngồi trước cửa sổ, trong tay không ngừng lần chuỗi phật châu mười tám hạt, lần từng vòng, từng vòng, mãi tới khi tay đều tê hết cũng không dừng lại.

Bên ngoài trúc xanh rì rào lay động, cuối cùng bà cũng giật giật mí mắt, không biết từ lúc nào mặt trời đã lặn, phía chân trời chỉ còn lại ánh hoàng hôn lúc chiều tà.

Bà đè giọng gọi Tử Thất một tiếng: “Lấy xiêm y tới đây, bảo người chuẩn bị xe ngựa nữa, ta muốn vào cung một chuyến.”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.