Chương trước
Chương sau
 

Tuân Miễn cao hơn nội thị bình thường một chút, cho dù cố ý đè thấp vai xuống, cúi đầu thật sâu thì chiều cao đó vẫn khá hấp dẫn ánh mắt của mọi người, chẳng qua y đi cuối cùng, người đằng trước cũng không để ý lắm.

Cung nhân mới vừa rồi đã nói hoa này đưa tới cung của Ân Dung hoa, Lý Mỹ nhân và Phương Tài nhân, Minh Nhiễm nhấp môi cười khẽ, cũng không cố ý lên tiếng gọi hắn.

Nhìn theo đám cung nhân trong nhà ấm trồng hoa xếp hàng đi xa, tầm mắt cũng đuổi theo họ.

Thấy mấy người Cảnh thế tử kia rẽ trái cuối con đường dài kia, tẩm cung của Ân Dung hoa và Phương Tài nhân ở cạnh nhau, cách Thừa Ninh Cung của Hàn Quý phi rất gần, không nên đi qua đường này.

Đây là đi Trúc Vũ Hiên?

 

Minh Nhiễm có chút tò mò.

Từ khi phát hiện Lý Nam Nguyệt cũng xuyên không tới, nàng cảm thấy rất hứng thú với vị đồng nghiệp này lắm.

Có điều…. Minh Nhiễm chống cằm, Lý Nam Nguyệt có xuyên tới, cả ngày ngồi chờ trong cung, hai tháng này còn bị cấm túc, có thế nào cũng không dính líu tới Tuân Miễn mới phải chứ.

Nàng nhớ mang máng, ngày ấy nàng ta cùng rơi xuống hồ với Tôn Phồn Nhân, nhìn dáng vẻ của Tuân Miễn, hai người có vẻ không biết nhau.

Còn có ngày đó Minh Từ tiến cung, lúc Lý Nam Nguyệt tìm túi tiền, nàng có thể tin tường nhìn rõ, biểu cảm của vị Nhị tỷ tỷ kia vô cùng ngoạn mục đấy…..

Minh Nhiễm nhặt một mảnh lá xanh rơi xuống chân nàng lên, vân vê cạnh lá, như đang suy tư điều gì.

Nàng gọi Tây Tử một tiếng, nha đầu kia mới ngừng huyên thuyên về thoại bản máu chó lại, tới trước mặt nàng hỏi: “Tiệp dư có gì sai bảo ạ?”

Minh Nhiễm đứng dậy, xách dù che nắng lên, cười tủm tỉm nói: “Đã lâu không gặp Lý Mỹ nhân, tốt xấu gì cũng sống cùng một cung, hiếm khi hôm nay ta ra ngoài đi dạo, chúng ta tới Trúc Vũ Hiên thăm xem, muội thấy thế nào?”

Tây Tử cảm thấy kỳ lạ, nói: “Nương nương, Lý Mỹ nhân còn đang cấm túc đó, còn hai ngày nữa mới hết cơ.”

Minh Nhiễm nói: “Nàng ấy cấm túc của nàng ấy, chúng ta qua đó cũng không cần phải mời nàng ấy ra.”

Cán dù nhẹ gác lên vai nàng, đầu ngón tay khẽ gảy dây tua rua, ánh mắt đượm cười, đi phía trước.

Nàng phải đến xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Mối quan hệ giữa Lý Nam Nguyệt và Tuân Miễn, túi tiền thêu hoa quỳnh là cố ý làm ra, còn cố tình cắm người vào Phù Vân Điện của nàng, còn nói gì mà sẽ luôn có lúc dùng tới.

Đúng là khiến người nghi ngờ hết sức.

Nàng thong thả ung dung nhẹ bước, cũng không nóng nảy. Tây Tử và Lan Hương chờ đám cung nhân phía sau, xa xa còn có thể nhìn thấy bóng dáng của cung nhân nhà ấm trồng hoa.

 

Trên trán Tuân Miễn mồ hôi chảy ròng ròng, chậu hoa ôm trong tay cũng có chút trơn trượt, bởi vì nỗi lòng phức tạp, lại dưới ánh mặt trời không được xem chói chang, thế mà mồ hôi lại tẩm ướt hết bên mũ và ven tay áo.

Trong ngoài Trúc Vũ Hiên đều trồng đầy trúc xanh, y hơi hơi nâng mắt, gió mát dưới nắng mặt trời, nhẹ lay động cành lá.

Y biết hôm nay bản thân quá mạo hiểm nhưng mà trong lòng nóng nảy tới hoảng, nếu y không tới nhìn một cái, nhìn xem rốt cuộc là người thế nào mà ngày đêm đều làm y không yên được.

A Nhuế ra ngoài đổ nước, thấy người thì cười cười quay đầu vào trong gọi vọng một tiếng: “Lục Chương tỷ tỷ, người bên nhà ấm trồng hoa tới.”

Lục Chương vòng qua bình phong trước cửa, nghe tiếng bước ra.

Dưới bậc thềm viện là hai thái giám cung tì, trong tay ôm là hai chậu hoa lan sáng sớm nàng ta đã căn dặn là mình muốn.

Thời bây giờ trong cung thật là bình thản, nếu đổi lại là thời tiên đế, mỹ nhân bị cấm túc mà còn đòi gì hoa đẹp ý thơm chứ, nếu nói chuyện không tốt đến cả cơm ăn cũng là một vấn đề, nâng cao đạp thấp là chuyện thường tình.

Lục Chương nhìn bốn chậu hoa lan, tâm trạng không tệ, cười nói: “Các ngươi đưa vào đây đi, Mỹ nhân thích hoa này, đặt ở trong phòng đi.”

Mấy người đồng ý, nối đuôi nhau đi vào, dưới sự chỉ dẫn của Lục Chương đặt hoa lên mấy chân gỗ cao cao trước án dài gần cửa sổ.

Lý Nam Nguyệt ngồi trên ghế dài ở gian ngoài, tay chống đầu, một tay nhẹ nhàng lật sách.

Tuân Miễn buông chậu huệ lan trong tay xuống, để ở vị trí trước cửa sổ, dư quang chỉ có thể thoáng nhìn bóng dáng của nàng ta.

Thân dựa vai ghế, trên người mặc cung trang màu trắng thêu đám mây, giữa khuỷu tay phủ một dải lụa choàng màu xanh nhạt, quạt lụa vẽ hoa lan che nửa mái tóc, tư thái thanh nhàn.

Chỉ thoáng nhìn qua mà tâm trí Tuân Miễn nhoáng lên, cho dù chỉ là bóng dáng thôi cũng cực kỳ giống Nguyệt nhi.

Mấy cung nhân nhà ấm trồng hoa cũng dần dần lui ra ngoài, chỉ còn mình y nửa cong eo, đầu chôn thấp không nhúc nhích, Lục Chương nhíu mày nói: “Ngươi làm sao thế, còn không nhanh tay lẹ chân lui ra ngoài đi.”



Tuân Miễn cố ý đè giọng nói: “Hoa lan tinh xảo không dễ chăm, nô tài nói với Mỹ nhân đôi câu đi.”

Lục Chương nghĩ thầm tiểu thái giám này thật là không hiểu chuyện, cứ phải để mắng đôi câu, động tác lật sách của Lý Nam Nguyệt hơi chậm lại, lông mi tinh tế hơi nhấc, đột nhiên nghiêng đầu, cười, dáng vẻ hứng thú lắm.

“Ồ? Ngươi có tâm thật đấy, tới gần chút đi, nói tỉ mỉ ta nghe một chút.”

Tuân Miễn nghe lời cúi eo đi qua, Lý Nam Nguyệt lại mở miệng, nói với Lục Chương đang đứng bên cạnh, “Trà trên bàn lạnh rồi, Lục Chương, ngươi đi rót trà nóng tới đi.”

Hai ngày nay tỳ vị nàng ta không tốt, không thể dùng đồ lạnh được, Lục Chương gật gật đầu, xách theo ấm trà nói vâng.

Thấy người đi rồi, Lý Nam Nguyệt mới bảo với Tuân Miễn: “Ngươi nói đi, ta đang nghe đây.”

Y lại không đè giọng nữa, gọi: “Mỹ nhân….”

Giọng nói quen thuộc làm Lý Nam Nguyệt cả kinh, ngồi thẳng người, nhẹ buông tay, dải lụa theo đà rơi xuống đất.

Động tĩnh như vậy làm Tuân Miễn ngẩng đầu lên.

Lý Nam Nguyệt nhanh chóng giấu vẻ kinh ngạc giả vờ đi, đứng dậy cúi người nhìn dải lụa rơi trên đất, hoang  mang rối loạn giẫm lên mép váy, thân mình đổ nghiêng, khẽ nhếch miệng chuẩn bị ngã xuống đất.

Tuân Miễn tiến lên một bước, duỗi tay ôm người vào trong ngực, cánh tay gắt gao ôm chặt vòng eo của nàng ta, không khỏi trách mắng: “Sao lại vẫn lỗ mãng như vậy.”

Lý Nam Nguyệt luống cuống tay chân đẩy người ra, quay đầu đi, không nhận y, lạnh lùng nói: “Thâm cung nội uyển, xin Thế tử tự trọng, hành vi khinh bạc như thế không khỏi quá vô lễ rồi. Việc hôm nay, ta xem như chưa từng xảy ra, ngươi nhanh chóng đi đi.”

 “Nàng nói lời lạnh nhạt như vậy, khác nào giấu đầu lòi đuôi.” Tuân Miễn túm người kéo trở về, thiếu nữ xinh đẹp nằm trong lòng, chỉ cảm thấy trái tim mấy nay cứ mơ mơ hồ hồ cuối cùng cũng vững vàng hơn nhiều.

Y trầm giọng nói: “Nguyệt nhi, nàng cũng nhớ rõ giấc mộng của chúng ta ha?”

Cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt Lý Nam Nguyệt khẽ biến, trong mắt rõ ràng có vẻ bi ai.

Y sáp lại gần: “Nàng nói chuyện đi mà.”

Lý Nam Nguyệt nói: “Chẳng qua chỉ là một hồi mơ mộng, Thế tử cần gì đặt trong lòng.”

Khóe miệng nàng ta chứa vẻ mỉa mai, “Ta đang trong nội cung, ngươi còn là người đã có vị hôn thê, cách biệt ở giữa là trời là bể, nào có thể đi qua. Tạm thời cũng chỉ xem như giấc mộng mà thôi, đối với ngươi tốt, với ta cũng tốt.”

Cơ thể Tuân Miễn cứng đờ, lúc trước y cảm thấy mình bất hạnh vì yêu phải một người không biết ở đâu, bây giờ tìm được rồi, rồi lại không thể không đối mặt với thân phận hiện thực.

Thế tử Cảnh vương từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió nay cảm thấy thất bại, y nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Lý Nam Nguyệt, vẻ mặt tối sầm lại, hôn xuống.

Thanh âm hôn môi kích thích truyền vào tai người đang ngồi nghe trộm ngoài cửa sổ là A Nhuế khiến nàng ta đỏ bừng hai tai.

Nghe cuộc nói chuyện kia, nàng ta cảm thấy thật nguy hiểm che miệng lại mới không phát ra tiếng.

Mối quan hệ giữa thế tử Cảnh vương và Lý Mỹ nhân vậy mà, vậy mà lại như vậy!

Trong phòng Tuân Miễn đè người lên giường nhỏ, hoàn toàn không có ý tứ dừng lại.

Ý đồ muốn phá tan sự lãnh đạm của nàng ta.

Lý Nam Nguyệt giật mình một cái, nàng ta thừa nhận nụ hôn này thật là sướng, mỗi đêm trong mộng đã được thưởng thức kỹ thuật không tệ của Tuân Miễn, nhưng lúc này không phải là thời cơ tốt.

Nàng ta bắt lấy tay y, đỏ mặt tai hồng như y mong muốn: “Ngươi cũng không nhìn xem đây là chỗ nào!”

Tuân Miễn cũng không muốn làm gì thật, buông tay chống bên cạnh nhưng vẫn đè lên người nàng ta.

Lục Chương trở lại nhìn thấy cả kinh thiếu điều quăng luôn ấm trà trên tay đi, trong lòng nàng ta ngạc nhiên không thôi, nhưng dù sao chuyện đưa canh tới Tử Thần Điện ngày đó cũng đã lót đường, lại thêm chuyện trước khi Lý Nam Nguyệt qua đây cũng từng thân mật với một vị thị vệ rồi, Lục Chương có kinh nghiệm đã nhanh chóng trấn định lại.

Chỉ là bên ngoài có người tới, gặp phải tình huống này khó tránh khỏi có chút hoảng loạn, nhanh chóng nói vọng vào với Lý Nam Nguyệt: “Mỹ nhân, Minh Tiệp dư qua đây, đã ở trong sân rồi à!”

Biểu cảm trên mặt Lý Nam Nguyệt có chút mất khống chế, hơi vặn vẹo, “Gì cơ, tên họ Minh này, sao sớm không tới muộn không tới lại tới ngay lúc này!”

Minh Nhiễm đưa dù trong tay cho Tây Tử, vòng qua bình phong tiến vào phòng, trong phòng im ắng, Lý Nam Nguyệt đứng trước cửa sổ, khăn lụa che môi, uốn gối hành lễ với nàng.

Tuân Miễn mặc y phục thái giám khom người lui theo đường hông ra bên ngoài.

Minh Nhiễm lại cười nói: “Đây là người trong nhà ấm trồng hoa đi, trên đường ta còn gặp mặt mấy người khác nữa cơ, sao bọn họ đi từ sớm rồi mà ngươi lại còn ở đây?”

Nếu không phải giọng nói của nàng nhẹ nhàng chậm chạp, thái độ lại rất tự nhiên, xém tý nữa Lý Nam Nguyệt đã cho là nàng biết rõ những chuyện này, cố ý chạy tới bắt người cơ.

Trong tay Lý Nam Nguyệt cầm cây quạt vẫn che môi, cười nói: “Y chăm sóc hoa lan có chút tâm đắc, thiếp để y lại trò chuyện.”



Minh Nhiễm tùy ý gật gật đầu, ngồi xuống ghế, Lục Chương bưng trà tới, nàng nói với Lý Mỹ nhân: “Một thời gian dài không gặp ngươi, hôm nay đúng lúc đi sang bên này, nghĩ muốn đến thăm ngươi xem.”

Lý Nam Nguyệt cười đáp lời, trong lòng lại không tin lắm, mối quan hệ hai người vốn đạm bạc, lại thêm lời Tôn Phồn Nhân nói hôm đó, chắc chắn trong lòng có hiềm khích.

Nói là tới chế giễu còn được người khác tin phục hơn.

Minh Nhiễm lại nhìn về phía Tuân Miễn mới rồi vì lời nàng nói mà còn chưa kịp lui ra ngoài, cười nói: “Bên Phù Vân Điện cũng mới nhận được vài chậu lan, không bằng ngươi cũng nói với ta một chút đi, lát nữa cũng lười gọi ngươi qua đó.”

Lý Nam Nguyệt cười nói ngay: “Nào cần đến y nói với Tiệp dư chứ, cứ để thần thiếp đi.”

Cũng không đợi nàng lên tiếng, phất ray sai y đi ra ngoài luôn.

Minh Nhiễm cũng không thèm để ý, dù sao hôm nay nàng tới cũng không phải cố ý chọc thủng, nàng mờ mịt liếc nhìn Lý Nam Nguyệt hạ cây quạt xuống mà để lộ ra đôi môi đỏ mọng sưng tấy, tay nắm khăn hơi cứng lại.

Nàng cười nghe nàng ta nói những chuyện cần chú ý khi chăm sóc hoa lan, hai người ta một câu ngươi một câu mà nói chuyện phiếm với nhau. Nhìn có vẻ là nàng tới tìm nàng ta trò chuyện thật. Cứ như thế chừng 30 phút, Minh Nhiễm mới chậm chạp ra khỏi Trúc Vũ Hiên.

Lý Nam Nguyệt nghi ngờ: “Rốt cuộc là nàng ta tới làm gì?”

Lục Chương lắc lắc đầu, A Nhuế sửa sửa xiêm y, đi thiện phòng lãnh cơm trưa hôm nay.

Trên đường Minh Nhiễm cũng cảm thấy khó hiểu, phòng chừng là Lý Nam Nguyệt xuyên tới từ ngày gió tuyết rơi xuống hồ kia. Rốt cuộc là nàng ta với Tuân Miễn phát triển kiểu gì vậy?

Hai người này ở cùng một chỗ, thế nữ chính chính quy Nhị tỷ tỷ của nàng là xảy ra chuyện gì rồi.

Xuyên qua chỗ ngoặt, trên đường im ắng, Tây Tử sắp lại gần, nhỏ giọng nói: “Nương nương, A Nhuế tới đây.”

Minh Nhiễm nghe thế thì bảo đám người Lan Hương cách xa một chút, dẫn Tây Tử đi qua một bên.

A Nhuế hành lễ trước, thực tế thì chuyện mà nàng ấy nhìn thấy đến giờ vẫn chưa thể nào tiếp thu nổi. Nhưng là làm một gián điệp chuyên nghiệp nàng ấy vẫn thành thật kể hết những gì mình nghe thấy khi tránh bên cửa sổ cho Minh Nhiễm nghe rành mạch.

Minh Nhiễm nghe nàng ấy cẩn thận thuật lại một lần, vẻ mặt quái dị, “A Nhuế, em không nghe lầm chứ?”

“Trí nhớ nô tỳ rất tốt.” Vẻ mặt A Nhuế nghiêm cẩn, “Không sai được đâu ạ.”

A Nhuế lại không chú ý tới việc hai người đó nói mộng mộng gì đó, hay không căn cứ linh tinh gì kia, tuy là thông tuệ hơn cũng không tưởng tượng được vòng tay có thể đi vào giấc mộng được.

Trọng điểm mà nàng ấy muốn nói tới chính là sự thân thiết và quen thuộc, giọng nói yếu ớt: “Nô tỳ hoài nghi trước khi Lý Mỹ nhân vào cung đã là người quen của thế tử điện hạ rồi.”

Không thì nói gì mà xem như một giấc mộng chứ.

Tây Tử cũng rất tán đồng gật gật đầu, Minh Nhiễm lại không nói một lời.

A Nhuế còn phải tới thiện phòng, nhìn trái ngó phải thấy không có gì mới uốn gối rũ mắt bước nhanh đi.

Có lẽ là Tây Tử xem nhiều thoại bản máu chó từ chỗ Đức phi quá rồi, bây giờ trình độ thừa nhận của Tây Tử đã cao hơn một tầng rồi.

Trong lòng thổn thức chớp chớp mắt với việc này không thôi, lại có chút lo lắng sốt ruột, nhỏ giọng nói: “Tiệp dư, chuyện này có cần bẩm báo cho bệ hạ không?”

Nếu để các nàng bẩm báo lên, Bệ hạ hiểu được tình hình thực tế, lửa giận đó cũng sẽ không lan đến mấy người vô tội các nàng.

Nếu không bẩm báo lên, xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra, không biết gì cả…. Thế thì có vẻ không còn gì để nói quá.

Minh Nhiễm nhìn dáng vẻ mặt ủ mày ê của nàng ấy, không khỏi cười nói: “Những chuyện này đâu cần em phải lo lắng chứ? Em nghĩ là trong cung này có chuyện mà ngài ấy không biết sao, cần chúng ta phải cố ý tới nói cho ngài ấy?”

Tây Tử nghẹn họng nhìn trân trối: “Người nói là….. Bệ hạ biết ạ?”

Minh Nhiễm đi về hướng Phù Vân Điện, “Có lẽ trước kia không biết, bây giờ chắc đã biết rồi.”

Tây Tử kinh hô liên tục, Minh Nhiễm vòng vòng tua tua quanh cán dù, cân nhắc lời A Nhuế mới thuật lại câu nói kia của Tuân Miễn: “Nàng cũng nhớ rõ giấc mộng của chúng ta ha?”

Lý Nam Nguyệt là xuyên không tới, quá khứ không thể nào quen biết với Tuân Miễn được, từ chuyện rơi xuống nước lần đó là có thể nhìn ra được.

Mộng…… Mộng??

Nàng hoảng hốt nhớ tới có một lần rút thăm trúng thượng dường như rút được thẻ gì mà vòng bảo hộ ác mộng.

Đuôi mắt nàng khẽ nhếch, hửm, có liên hệ gì sao?

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.