“Không phải nô tài không muốn thay Tiệp Dư chuyển lời một tiếng, chỉ là nửa khắc trước bệ hạ mới truyền Chúc đại nhân vào bàn chính sự, tạm thời không thể quấy rầy, nô tài không dám vào chen ngang.” Lục Tử cười xin lỗi, vẻ ngoài hòa nhã y chang nghĩa phụ Vương công công, “Nếu nương nương không gấp thì mong ngài chờ một lát.” Minh Nhiễm gấp lắm, cực kỳ lo Lý Thái Hậu không bắt được nàng sẽ hành hạ đám người Tây Tử và Thanh Tùng. Nàng không sao cả nhưng sợ làm liên lụy bọn họ. Hiện tại chẳng còn cách nào khác, Minh Nhiễm không thể tùy tiện xông vào trong. Cũng may nàng chờ một lát thì thấy Chúc Hủ mặc quan bào chậm rãi đi từ trong ra, lúc thấy Minh Nhiễm còn sửng sốt một chút. Lục Tử khom người chào hắn ta rồi vào bẩm báo. Chúc Hủ chưa kịp nói gì với vị hôn thê cũ trên danh nghĩa thì Lục Tử đã cắt ngang, mời nàng diện thánh. Minh Nhiễm vừa đi vừa lên trước kịch bản, thậm chí nước đến chân mới nhảy, đọc qua sách Hướng dẫn vài lần. Bước qua ngạch cửa, trừ Vương công công, trong điện chỉ có bốn người. Nguyên Hi đế tiện tay đặt tấu chương xuống, thong thả dẫm lên bậc thềm ngự án*. (*) Bàn làm việc của hoàng đế. Sách hướng dẫn nói lúc này nàng cần phải tỏ ra: ấm ức yếu đuối, đáng thương bất lực. Mời tham khảo trạng thái khóc lóc ỉ ôi của Trình Thị. Minh Nhiễm làm thử, lau mặt nửa ngày mà không rớt được giọt lệ nào, nàng cực kỳ nghi ngờ bình thường bản thân uống ít nước, cuối cùng đành bỏ cuộc. Minh Tiệp Dư không thỉnh an mà quỳ xuống nói: “Bệ hạ, cứu mạng…” Người ở trước điện mặt trắng bệch, môi tái, mắt thì đỏ ửng. Tiết trời cuối đông đầu xuân mát mẻ mà hai bên thái dương nàng đẫm mồ hôi, búi tóc lỏng lẻo sắp bung xõa, thậm chí trên người còn dính lá vàng khô ở đâu đó, cực kì chật vật. Tuân Nghiệp nhíu mày: “Sao lại thế này?” Minh Nhiễm chạy một đường hít không ít gió lạnh, cổ họng đau rát, nàng ho khan mấy tiếng mới trả lời: “Cung Trường Tín đột nhiên phái người đến nói thiếp âm mưu hành thích thái hậu nương nương, một hai ép thiếp nhận tội.” Khóc không được nhưng có thể giả vờ, nàng cầm khăn tay lau mắt: “Thần thiếp oan ức quá…” Nàng không nói nhiều, cắt đầu bỏ đuôi. Hồng Dược lén báo tin, Đàn Nhi không lắm lời, Minh Nhiễm trực tiếp lơ đoạn Minh Ngạn ám sát Thái Hậu. Mưu sát Thái Hậu là tội lớn, cho dù Minh Ngạn tự làm một mình thì Minh Phủ bao gồm cả nàng không ai thoát tội. Nhưng Thái Hậu cho Đàn Nhi dẫn ma ma thái giám đến “mời” nàng mà không phải thị vệ trong cung chứng tỏ Minh Ngạn chưa sờ được người đã bị Ngọc Trân bọn họ bắt được. Lý Thái Hậu không sao nhưng tội danh còn đó. Tuy nàng biết mật đạo và chuyện Thái Hậu gian díu nhưng không có chứng cứ, không thể lấy chuyện đó ra làm điều kiện giữ mạng được. Minh Nhiễm chỉ là một Tiệp Dư tam phẩm, bị thân phận Thái Hậu đè lên đầu, hơn nữa hôm qua hai người còn có xích mích, buổi tối bà ta còn chính miệng nói không để nàng sống yên ổn. Vừa rồi nếu đi theo Đàn Nhi dùng bí mật kia làm điều kiện chắc chỉ có con đường chết, đưa ra lý do để Thái Hậu nhanh chóng diệt trừ nàng. Minh Ngạn không phải đồ ngốc, không vô duyên vô cớ hành thích Thái Hậu, chắc chắn có ẩn tình. Tính ra nếu nàng bị đưa đến Trường Tín cung tùy ý để Thái Hậu xử lý, chẳng thà một bước làm ầm lên trước mặt hoàng đế. Để ngự tiền thị vệ điều tra chân tướng, nếu có cơ hội nàng sẽ âm thầm dẫn dắt vụ Thái Hậu vụng trộm. Loại chuyện này tuôn ra ai còn để ý đến Minh Ngạn có ý định ám sát chưa thành công nữa? Tội danh đó có lẽ sẽ êm đẹp trôi qua. Minh Nhiễm túm chặt khăn tay che mắt, nàng phát hiện Tây Tử nói đúng thật, đôi khi nàng rất giống mấy nhân vật nữ phụ ác độc trong sách, hơn nữa còn rất có tiềm lực. “Bệ hạ, thần thiếp sợ hãi, mong ngài làm chủ.” Cổ rát, nàng giả vờ nghẹn ngào cũng không dễ nghe như dự tính, nhưng thôi, khàn khàn càng chân thành. Khuôn mặt béo tròn của Vương công công nhăn lại, phản ứng đầu tiên là đoán có phải Thái Hậu khó ở định bới lông tìm vết. Sao Tuân Nghiệp không nhìn ra nàng chỉ làm bộ làm tịch, nhưng diễn xuất đã tốt hơn trước một chút rồi, “Đứng lên đã.” Minh Nhiễm nói tạ ơn. Chạy một mạch tới đây, Minh Nhiễm vốn không phải người thích vận động mạnh, lúc này hai chân run lẩy bẩy, suýt bò lăn ra đất. Vương công công ai da một tiếng, chưa kịp bước qua, may mà Tuân Nghiệp nhanh tay lẹ mắt kéo người lại. Xém ngã kiểu chó ăn phân, khó khăn lắm Minh Nhiễm mới đứng vững, nói cảm tạ lần nữa. Nàng cong môi cười rộ lên như hoa đào ngập trong nắng xuân, xinh đẹp rực rỡ. Tuân Nghiệp hơi ngẩn ra, sau đó buông tay nhìn đi chỗ khác, lúc lâu sau chẳng nói gì. “Bệ hạ, Ngọc Trân cô cô Trường Tín Cung cầu kiến.” Tuân Nghiệp nhìn thái giám truyền lời, trầm giọng đáp: “Không gặp. Lát nữa trẫm đích thân mang Minh Tiệp Dư đến Trường Tín. Uẩn Tú, Uẩn Chỉ, dẫn Minh Tiệp Dư vào Tây Điện sửa sang dung nhan.” Hai người vâng lời, Minh Nhiễm do dự, lo lắng mấy người Tây Tử. Tuân Nghiệp cười khẽ, nhặt lá khô trên đầu nàng, dịu dàng nói: “Không sao, mau đi đi.” Ba người chuyển đến Tây Điện, Tuân Nghiệp ngồi xuống. Cô nương kia thật lanh lợi, nói không rõ mọi chuyện. Tuy Lý Thái Hậu kiêu ngạo đến cỡ nào cũng không tùy tiện ấn một tội danh lên đầu nàng. Nếu muốn đến Trường Tín Cung, trước hết hắn phải nghe rõ sự việc trước. “Rốt cuộc là sao?” Vương công công đâu biết, ông ta vội tìm người hỏi thăm, một ma ma già mặc áo ngắn màu nâu bước tới kể lại toàn bộ câu chuyện. “Hôm nay cung Trường Tín miễn thỉnh an, Thái Hậu nương nương nói nàng ấy có hiếu lại ngoan ngoãn nên cố ý để người lại dùng cơm, tiếp xúc thân cận, không để ý trên người Minh Bảo Lâm giấu dao nhỏ, suýt làm tổn thương Thái Hậu. Sau đó ngài ấy tức giận, lúc này mới liên lụy đến Minh Tiệp Dư.” Tuân Nghiệp gõ nhẹ lên bàn, hỏi Vương Hiền Hải: “Minh Bảo Lâm nào?” Vương Hiền Hải: “...” “Tâu bệ hạ, Minh Bảo Lâm là đường muội của Minh Tiệp Dư, phụ thân là huynh đệ ruột cùng một mẹ sinh ra với Minh Thượng Thư, vào cung cùng ngày với Minh Tiệp Dư.” Tuân Nghiệp híp mắt nghĩ bụng, Trường Tín cung đúng là bất kể lúc nào cũng gây chuyện. Tây Điện không có y phục cho nữ, Uẩn Tú Uẩn Chỉ đành múc nước lau sơ cho Minh Nhiễm rồi vấn lại tóc. Lúc ra, Minh Nhiễm đã bớt lôi thôi hẳn. Đến Trường Tín Cung, bên trong đứng đầy người. Ấy vậy mà không ai dám phát ra tiếng động, chỉ có Lý Mỹ Nhân nhỏ nhẹ an ủi cạnh Lý Thái Hậu. Mặt bà ta đen đến mức nhỏ mực, xua tay đẩy Lý Mỹ Nhân sang một bên. Hàn Đức Phi và Nguyễn Thục Phi ngồi hai bên sườn, sắc mặt không được tốt lắm. Minh Ngạn là tâm điểm, quỳ dưới sàn, bị một ma ma và bốn thái giam trói lại, váy dài màu vàng ngấm nước, ướt đẫm dính vào người. Đám người Tây Tử và Thanh Tùng cũng bị bắt quỳ ở phía xa. Thấy Tuân Nghiệp dẫn Minh Nhiễm vào, sắc mặt Lý Thái Hậu lại đen thêm vài phần, nắm chặt lấy tay vịn. Người đã đến đủ, Thái Hậu không nén giận nữa, đập mạnh vào bàn, vòng tay bằng ngọc suýt thì vỡ. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người dám cầm dao đâm về phía bà ta, vốn tưởng là cừu con dễ lừa, ai ngờ lại là con sói ngông cuồng. Thái Hậu chỉ vào Minh Ngạn nói: “Bệ hạ, nếu hôm nay không có Ngọc Trân nhanh nhạy, ai gia đã mất mạng rồi. Thứ đồ bất trung bất nghĩa này, ai gia muốn lôi ra đánh chết! Còn Minh thượng thư phủ nữa, lúc trước lì lợm nhét người vào, ai ngờ có âm mưu như vậy!” Lý Thái Hậu không tính ngậm bồ hòn làm ngọt, hôm qua Vân Thái Phi tới nói Cảnh Vương Phủ muốn đính hôn với Minh gia Nhị cô nương. Tuân Miễn xuân phong đắc ý*, bà ta muốn hắn không được như ý nguyện. (*) Ban đầu, “xuân phong đắc ý” dùng để chỉ cảm giác đi thi mà đỗ đạt công danh, sự nghiệp phất lên. Về sau, cụm từ này được sử dụng với nghĩa rộng hơn, ngoài thành công trong sự nghiệp còn chỉ sự mỹ mãn trong tình ái, hôn nhân; nói chung tất cả mọi lĩnh vực mà đạt được thành công thì vẫn có thể sử dụng “xuân phong đắc ý” để hình dung. Vốn đang nghĩ làm thế nào để phá hoại thì nữ nhân ngu xuẩn Minh gia này cho bà ta một dao. Nghĩ đến đây, Thái Hậu bớt giận. Minh Ngạn nằm trên đất, nghe vậy hơi run rẩy. “Ngươi muốn nói gì?” Tuân Nghiệp bình thản hỏi. Minh Ngạn ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hồng: “Việc này thần thiếp tự mình gây ra, người Minh gia không hề can dự, mong bệ hạ minh xét.” Tuân Nghiệp chưa mở lời, Lý Thái Hậu cười lạnh: “Ám sát ai gia, ngươi nghĩ đó là tội gì? Chỉ bằng một mình ngươi có thể gánh chịu toàn bộ hậu quả hay sao?!” Mắt Minh Ngạn hồng như thỏ, ngấn lệ, không nói thành lời. Thấy Minh Ngạn ấp úng, Minh Nhiễm lên tiếng: “Thái Hậu, thần thiếp lớn lên cùng Minh Bảo Lâm, nói khó nghe, nàng ta nhát như chuột, cho dù thấy ong mật cũng sợ không dám cử động, thần thiếp khó lòng tin nổi nàng ấy dám cầm dao ám sát ngài.” Lý Thái Hậu tức đến bật cười: “Sao nào, ai gia đường đường là Thái Hậu còn có thể vu oan cho ả sao?” Minh Nhiễm ngồi dậy, cười nói: “Đâu có, Thái Hậu nương nương là ai chứ, sao có thể làm loại chuyện mất giá như thế này, chỉ là Minh Bảo Lâm vô duyên vô cớ liều mạng, mặc kệ liên lụy đến trên dưới Minh Phủ tổn thương phượng thể, nương nương ở Trường Tín Cung không sao, nhưng truyền ra ngoài mọi người khó có thể tin tưởng, loại người ngu xuẩn đến mức nào mới hành động như vậy.” Minh Ngạn bị mắng ngu xuẩn đỏ bừng hai má, lúc ấy nàng ta không nghĩ nhiều, Thái Hậu bên cạnh, đầu nóng lên rút dao. Một lòng muốn giết Thái Hậu, thay phụ thân báo thù, sau đó cả nàng và mẫu thân sẽ được giải thoát. Lý Thái Hậu cười lạnh: “Vậy phải hỏi muội muội tốt này của ngươi.” Minh Nhiễm quay lại, lẳng lặng nhìn Minh Ngạn: “Minh Ngạn, ngươi nói đi, tại sao?” Minh Ngạn nắm chặt lấy làn váy, khớp xương trắng bệch, không rên một tiếng. Mẫu thân không nói nhiều, hoặc là bà không biết bao nhiêu, chỉ biết phụ thân chết là do Thái Hậu và Cảnh Vương Phủ gây ra. Mẫu thân đã lên sẵn kế hoạch cho nàng, chỉ cần ở trong cung ngoan ngoãn lấy lòng Thái Hậu, được tin tưởng sau đó tìm cơ hội bôi nhọ bà ta với Cảnh Vương hoặc Cảnh Vương Phủ thế tử tư thông, trực tiếp một lưới bắt gọn. Nhưng nàng ta không tính làm vậy. Nhị tỷ tỷ và Cảnh thế tử tình đầu ý hợp, sắp đính hôn, nhị tỷ đối xử với nàng ta rất tốt, nàng ta không thể làm như thế. Minh Ngạn không thông minh lại hay nghĩ nhiều, Từ thị bảo nàng ta làm gì thì nàng ta làm cái đó, không đi theo kế hoạch cũng không nghĩ ra biện pháp thay thế, đành xúc động móc dao ra chém. Minh Nhiễm chờ hồi lâu không nghe nàng ta nói gì, mím môi nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không rên một tiếng là muốn để cho Minh gia chôn cùng ngươi sao!?” Minh Ngạn hoảng hốt, thút thít đáp: “Bảy năm trước Thái Hậu hại chết gia phụ, thần thiếp phải thay người báo thù.” Tay Lý Thái Hậu dính đầy máu tươi, sao nhớ nổi chút chuyện đó, bà ta không để bụng phất tay, nói: “Ai gia chỉ biết Minh gia có Minh Thượng Thư, phụ thân ngươi từ đâu chui ra vậy?” Bà ta tiếp lời: “Ai gia hại chết hắn? Nực cười!” Minh Ngạn không giỏi ăn nói, hơn nữa chỉ biết chút da lông, Minh nhị phu nhân thôi miên bên tai nàng ta, gieo rắc lòng căm hận Thái Hậu. Minh Ngạn chỉ biết mình muốn giết bà ta, những việc còn lại có muốn cũng không thể phản bác. Lý thị thấy biểu cảm của nàng ta bèn tin chắc Minh Ngạn đang nói dối, bà không có thời gian kể chuyện xưa, dùng giọng điệu tàn nhẫn quát lớn: “Quả nhiên là kẻ dối trá, người đâu, mau kéo xuống cho ai gia.” Thái giám hành hình đã đợi sẵn ùa vào, kéo Minh Ngạn ra ngoài. Nguyên Hi đế uống trà, nhìn có vẻ không tính nhúng tay vào. Minh Ngạn lúc này sợ thật, nàng ta không giết được Thái Hậu, cứ thế chết đi còn mẫu thân thì sao? Minh Ngạn bỗng nhớ lại trước khi vào cung Minh Từ nói với mình, tỷ ấy nói tam tỷ tỷ luôn gan dạ lại thông minh, có gì thì đến tìm nàng… Bởi vậy, nàng ta khóc lớn gọi Minh Nhiễm: “Tam tỷ tỷ, cứu, tam tỷ tỷ…” Minh Nhiễm: “...” Mẹ nó, ngươi ám sát Thái Hậu rồi còn muốn sống à? Tuy âm thầm than thở nhưng ai bảo cổ đại thích vơ đũa cả nắm. Nếu Minh Ngạn bị lôi ra ngoài đánh đánh chết thì nàng sống không yên thân. Minh Nhiễm cong lưng bái Nguyên Hi đế: “Cầu xin bệ hạ tra xét, nếu không có nguyên nhân, Minh Ngạn mượn gan cọp cũng không dám làm ra việc đại nghịch bất đạo như vậy. Thái Hậu nương nương hoảng sợ vội vàng đánh chết Minh Bảo Lâm không khỏi giống như cố tình xóa dấu vết, tránh hiềm nghi.” Nếu là vị khác, Minh Nhiễm không dám ám chỉ Thái Hậu như vậy, nhưng Nguyên Hi đế không thích cho bà ta mặt mũi, nói trực tiếp tốt hơn. Lý thị hừ một tiếng: “Minh Tiệp Dư nói lời này không cảm thấy hài hước sao? À ai gia quên mất, ngươi và Minh Bảo Lâm là đường tỷ muội lại nhập cung cùng ngày với ngươi, ai gia không tin việc hôm nay ngươi không biết gì hết.” “Lúc trước ai gia cho Đàn Nhi mang ngươi đến Trường Tín cung, ngươi ngang nhiên làm trái, coi rẻ ai gia, hôm nay không thể tha thứ được, người đâu…” Chung trà đặt mạnh xuống bàn làm Thái Hậu im bặt. Tuân Nghiệp nhìn hai ma ma đang muốn lại gần kéo người đi, bọn họ run lên quỳ sụp xuống. Hắn từ tốn nói: “Đỡ Tiệp Dư dậy.” Uẩn Tú sải bước, Thái Hậu vỗ bàn bật dậy: “Hoàng thượng, hôm nay ai gia suýt mất mạng, tuy không sao nhưng cũng bị kinh sợ, người không trừng phạt, còn thiên vị? Đây là đạo lý gì!? Hay ngươi muốn để ai gia gặp nạn?!” Tuân Nghiệp nghiêng đầu, ánh mắt có vẻ dịu dàng nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy con ngươi lạnh lùng thờ ơ không chút tình cảm: “Thế thì sao?” “Người trẫm mang đến, không đến phiên Lý Thị ngươi xử trí.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]