Edit: Hạ gia Beta: Súp lơ Từ cửa điện có bóng dáng người khoác áo choàng trắng thêu vân mây bằng chỉ bạc đi vào, ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn Trường Tín (*) soi bóng người đó đổ dài trên bức phù điêu chạm khắc tinh xảo ở cửa điện. (*) Đèn cung đình Trường Tín là loại đèn bằng đồng xanh thời Tây Hán, được khai quật ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc vào năm 1968, có hình dạng một cung nữ đang quỳ gối cầm chiếc đèn. Đèn có tên Trường Tín vì thời đó, nó được đặt trong cung Trường Tín. Lục Tử theo sát không rời, dẫn đầu bước đến hành lễ đơn giản với Lý thái hậu. Lý thái hậu vẫn không để ý tới hắn ta, mắt phượng nhìn chằm chằm một người khác. Bà ngẫm nghĩ, hình như đã một hai tháng rồi không thấy hoàng đế bước vào Trường Tín Cung. Trước đây đặc biệt cho người ba mời bốn thỉnh cũng không thấy bóng dáng đâu, đêm nay bà ta để bản thân phóng túng một chút thì không ngờ hắn lại đến. Lý thái hậu ngồi xuống ghế gần đó, tùy ý chơi đùa với vòng ngọc lưu ly trên cổ tay, “Hôm nay không biết ngọn gió đông nào đã mang hoàng đế tới đây vậy.” Tuân Nghiệp liếc bà một cái, rồi lập tức thu hồi tầm mắt. Hắn không đáp lại, hiển nhiên là lười cho vị thái hậu trên danh nghĩa này chút sắc mặt tốt. Lý thái hậu có phần tức giận, Lục Tử vội cười nói: “Thái Hậu nương nương, thân thể bệ hạ vốn không khoẻ, ở bên ngoài lâu rất dễ trúng gió. Ngài đã cố ý cho người mời bệ hạ đến, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi ạ.” “Nơi này khi nào tới lượt ngươi xen miệng vào?!” Lý thái hậu không vui, trách mắng: “Nô tài thấp hèn không biết phép tắc!” Lục Tử luôn miệng nói biết tội, Tuân Nghiệp nhìn qua, ánh mắt sâu thẳm. Hắn mở miệng nói câu đầu tiên từ khi bước vào điện đến giờ: “Thủ hạ của Trẫm, khi nào lại đến phiên người trách mắng?” Lý thái hậu mất hết mặt mũi, không thể không tức giận, nhưng lại không dám phản bác. Trên danh nghĩa bà là Thái Hậu, nhưng chọc đến vị hoàng đế này thì lần tới chắc chắn không chỉ phong tỏa Trường Tín Cung đơn giản như vậy. Con người Tuân Nghiệp trông thì có vẻ bất cần vạn sự tùy tâm, nhưng nếu thật sự khiến hắn phật lòng, ngươi có thể sẽ chẳng bao giờ biết được mình đã chết như thế nào. Lý thái hậu siết chặt vòng tay, kìm nén sự bực bội trong người, nói vào chuyện chính: “Bệnh của ai gia đã tốt hơn nhiều rồi, khi nào Trường Tín Cung sẽ gỡ bỏ lệnh cấm? Chẳng lẽ ngươi muốn giam giữ ai gia cả đời?” Vốn Tuân Nghiệp cũng không định đến Trường Tín Cung, nhưng sau khi Thẩm Nguyên Quy rời cung, hắn ở Tử Thần Điện nhàn nhã không có việc gì làm mới đi dạo ở Ngự Hoa Viên. Vừa hay gặp phải thái giám của Trường Tín Cung, Tuân Nghiệp mới rảnh rỗi ghé qua xem Lý thị diễn trò một chút. Bây giờ nghe bà ta nhắc đến việc gỡ bỏ lệnh phong tỏa Trường Tín Cung, càng xem lại càng thấy nhàm chán. Hắn xoay người định đi lại loáng thoáng thấy góc váy đỏ tươi quen thuộc. Đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, Tuân Nghiệp chợt dừng bước, nhìn Lý thái hậu thờ ơ nói: "Tốt hay không tốt phải do thái y chẩn bệnh mới được, Thái Hậu vẫn nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho khỏe đi.” Nói là nói thế, nhưng Lý thái hậu sao không biết đám cẩu nô tài ở Thái Y Viện đều nghe lệnh hắn, cái gì mà thái y chẩn đoán, phi, quanh đi quẩn lại còn không phải là chủ ý của hắn sao! Lý thái hậu tức giận đến suýt chút nữa nắm gãy móng tay, cắn răng đáp: “Được! Được! Được lắm! Thật là một vị hoàng đế hiếu thuận!” Lý thái hậu phất tay áo rời đi, Ngọc Trân hành lễ với Tuân Nghiệp rồi cuống quýt đuổi theo Lý thái hậu vào nội điện, trong chốc lát tiền điện không còn ai. Trong điện không người nhưng Tuân Nghiệp lại đứng thẳng, nhìn chằm chằm ghế quý phi bằng gỗ lê trong điện, “Ra đi.” Minh Nhiễm vẫn ngồi xổm bất động, thầm nghĩ: không nhìn thấy nàng, không nhìn thấy nàng…… Không thể thấy nàng…… Khóe môi Tuân Nghiệp khẽ run, cười như không cười. Hắn không lên tiếng nữa, không biết thân phận hiện tại của đối phương là gì nên hắn cũng bất động. Nhưng Lục Tử nghe vậy thì lại gần ngả người nhìn ra sau ghế, hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Lục Tử phục hồi tinh thần a một tiếng, “Đàn Nhi? Ngươi ở chỗ này làm gì? Lau sàn sao? Buổi tối ở Trường Tín Cung còn phải lau sàn à?” Minh Nhiễm vẫn cúi đầu nhìn dưới đất, thò tay sờ chỗ này một chút rồi lại sờ chỗ kia một chút, làm bộ đủ rồi mới lại ngẩng đầu lên cười cười với Lục Tử, trợn mắt nói dối, “Không phải, là mũ phượng trên đầu Thái Hậu nương nương rơi mất một viên trân châu, ta đang tìm nó đấy, nương nương nói nếu tìm được sẽ là của ta.” Mặc kệ Lục Tử có tin hay không, dù sao hắn ta cũng không dám đến trước mặt Lý thái hậu hỏi một câu: Thái Hậu nương nương, có phải ngài làm rơi một viên trân châu không? Một thứ đồ nhỏ bé ở nơi tráng lệ như này chẳng tính là gì. Nói với Lục Tử xong nàng lập tức đến trước mặt hoàng đế quỳ xuống cáo lui: “Bệ hạ vạn an, nô tỳ xin phép lui xuống.” Còn không chạy, chờ Lý thái hậu ra thì nàng xong đời. Nàng cúi đầu trông có vẻ rất cung kính, Tuân Nghiệp hơi hạ tầm mắt một chút là có thể thấy nàng ngoan ngoãn khom người, mái tóc đen dài như thác rủ xuống, chỉ dùng duy nhất một cây trâm gỗ đàn hương để cố định. Đàn Nhi? Hắn lẳng lặng nhìn trong giây lát, ở Trường Tín Cung cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện nên gật đầu cho nàng lui ra. Minh Nhiễm chắp tay cúi đầu đi ra bên ngoài, Tuân Nghiệp cũng xoay người đi theo nàng. Lý thái hậu yêu đương vụng trộm nên cung nhân và thủ vệ ở trước điện sớm đã bị đẩy đi nơi khác, Minh Nhiễm ra bên ngoài không gặp được người nào, tự nhiên cũng đỡ phải giải thích một phen. Hiện tại nàng không rõ lắm phòng Đàn Nhi ở đâu, chẳng qua hệ thống trò chơi đã được thăng cấp, Thất Thất có thể trực tiếp chỉ đường cho nàng, không đến mức khiến nàng khó xử vì đi nhầm chỗ. “Đàn Nhi.” Tuân Nghiệp đột nhiên cất tiếng gọi nàng. Minh Nhiễm vẫn đi về trước hai bước mới chợt nhận ra là đang gọi nàng, lập tức chạy chậm lại, “Bệ hạ.” Tuân Nghiệp nâng tay lên, ra hiệu nàng đưa tay ra. Minh Nhiễm ngờ vực xòe tay, viên trân châu rơi ra khỏi đầu ngón tay hắn lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay nàng, có chút ngứa. Minh Nhiễm giật mình, nghe người nọ nhẹ giọng nói: “Trân châu mà ngươi đang tìm.” Hắn nói xong mấy chữ này liền dẫn theo Lục Tử rời đi, loáng thoáng còn có thể nghe thấy Lục Tử nói chuyện cùng hắn, “Đàn Nhi thật sự tìm trân châu ở trong đó? Bệ hạ ngài nhặt được khi nào vậy?” Minh Nhiễm vân vê viên trân châu trong tay, khẽ nhấp môi, ngẩng đầu nhìn trăng sáng rồi thở dài một tiếng, “Hóa ra trong điện ở Trường Tín cung thật sự rơi trân châu.” Đánh bậy đánh bạ mà cũng đánh trúng, không ngờ vận may của nàng lại cao như vậy? Thất Thất lại không cảm thấy như vậy, sao có thể khéo thế chứ, người chơi đâu phải ngôn linh sư, một câu nói thôi cũng có thể thành sự thật? Hơn nữa, trên đời nào có thứ gì quý mà hoàng đế chưa từng gặp qua, bây giờ thấy viên trân châu nhỏ rơi dưới đất còn khom lưng xuống nhặt? Thoạt nhìn vị Hoàng đế bệ hạ này rõ ràng càng giống như đang muốn đùa giỡn người chơi hơn. Đương nhiên nó nghĩ trong lòng thôi chứ không dám nhiều lời, dù sao đó cũng chỉ là suy đoán. Minh Nhiễm tới nơi ở của Đàn Nhi thì rời khỏi trò chơi, xuống giường uống chén nước mới quay lại giường ngủ. Ban đêm gió thổi lạnh buốt, xuyên qua từng phiến lá xào xạc. Nội thị cầm đèn lồng, soi rõ con đường dưới chân. Tuân Nghiệp ra khỏi Trường Tín Cung, chưa vội trở lại Tử Thần Điện nên bước đến bên hồ đi dạo một lát. Lục Tử chỉ vào đình cách đó không xa nói: “Bệ hạ có muốn qua đó ngồi một chút hay không? Nhìn từ bên này nước hồ đen như mực, lần trước Lý mỹ nhân đã vô tình rơi xuống ở chỗ này, vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Nói đến Lý mỹ nhân, Lục Tử lại không kìm được nói thầm hai câu. Gần đây không biết Lý mỹ nhân bị sao, đột nhiên đối xử với cung nhân bọn họ vô cùng ôn hòa, giống như trở thành một người khác vậy, thật là kỳ quái. Tuân Nghiệp không nghe được lời nói thầm của Lục Tử, chỉ nghe nhắc đến Lý mỹ nhân hắn lại tự nhiên liên tưởng đến chuyện mới vừa rồi ở Trường Tín Cung. Bây giờ không đóng giả đại thần nữa, thay đổi thành cung nữ rồi. Hắn khép lại áo choàng, ngón tay miết nhẹ lên hoa văn thêu vân mây bằng chỉ bạc, hơi mỉm cười. Cung nữ…… Đổi không tồi. Sắc trời ngày càng mù mịt, Tuân Nghiệp xoay người trở về, vừa đi vừa phân phó Lục Tử: “Từ ngày mai gỡ bỏ lệnh cấm ở Trường Tín Cung, cho phép người ra vào, gọi cấm quân bên ngoài rút hết đi.” Lục Tử đáp vâng, trong lòng vô cùng kinh ngạc, lúc Thái Hậu nói đến việc bỏ lệnh cấm Trường Tín Cung, bệ hạ vốn dĩ không đồng ý, sao bây giờ đột nhiên lại muốn rút hết cấm quân đi? Hắn ta suy nghĩ nửa ngày cũng không ra, chỉ thiếu vò đầu bứt tai. Lục Tử bụng đầy nghi ngờ, thầm nghĩ bản thân còn kém hơn nhiều so với nghĩa phụ là Vương công công, quân tâm thật sự không phải thứ có thể dễ dàng hiểu được. ………… Tuy là đã vào cuối đông nhưng đô thành vẫn hiếm có hôm nào trời quang nắng ráo. Hôm nay vừa sáng sớm đã nổi gió lớn, bầu trời cũng âm u xám xịt. Đêm hôm qua Minh Nhiễm ngủ sớm nên sáng cũng dậy sớm, Tây Tử và Lan Hương tiến vào giúp nàng rửa mặt chải đầu. Tây Tử vừa vắt khăn ấm, vừa nói tin tức mình mới nghe ngóng được, “Nghe Vân Thọ nói sáng sớm nay tất cả cấm quân canh giữ bên ngoài Trường Tín Cung đều rút hết, đại môn cũng đã mở ra.” Minh Nhiễm tự lau mặt, sửng sốt chớp mắt một cái, “Gỡ bỏ lệnh cấm?” Tây Tử trả lời: "Vâng, chắc hẳn thân thể Thái Hậu nương nương đã bình phục rồi.” Minh Nhiễm đổi cái khăn khác, tiếp tục chậm chạp lau mặt. Thân thể Lý thái hậu vốn đã khoẻ từ lâu, hoặc là nói căn bản bà ta chẳng có vấn đề gì. Thế nhưng…… Sao lại đột ngột như vậy? Tối hôm qua nghe ý tứ của hoàng đế, rõ ràng là không định bỏ lệnh cấm Trường Tín Cung để Lý thái hậu được tự do. “Đúng rồi Tiệp Dư, Thanh Tùng cô cô nói lúc trời chưa sáng thì người của Quý Phi nương nương ở Thừa Ninh Cung đến truyền lời, nói là giờ Thìn canh ba nhớ đến Trường Tín Cung thỉnh an.” Lan Hương lên tiếng nói. Minh Nhiễm gật đầu, bảo đã biết. Nàng rửa mặt chải đầu xong xuôi thì ra gian ngoài dùng điểm tâm sáng. Trong cung không có nhiều người, điểm tâm sáng trưa chiều của các cung giống nhau, đều do Ngự Thiện Phòng chuẩn bị, phòng bếp nhỏ cũng không quá tất bật. Một chén cháo gà nấu măng nóng hôi hổi (1),ăn kèm với dưa leo muối chua chua ngọt ngọt, bánh cuộn như ý (2),một đĩa bánh hoa mai thơm ngát(3) và mấy cái màn thầu phỉ thúy(4),đây là đồ ăn sáng hôm nay. (2) Bánh cuộn Như ý, bánh cuốn có hình Như ý, vỏ ngoài màu vàng đẹp mắt, thơm và ngon, là món ăn vặt đặc biệt ở Huệ Châu. "Như ý" là vật được quý tộc, quan lại và những người giàu có thời xưa dùng để chỉ hoặc xem, làm bằng tre, ngọc, xương,... Đầu có hình linh chi hoặc lá mây, tay cầm, hơi cong. Người đầu bếp đã dày công nghiên cứu làm trứng, khi cuốn theo hình "Như ý" khiến mặt cắt của từng miếng có vân rõ nên có tên là "Bánh cuộn Như ý". (4) Màn thầu phỉ thúy: bánh bao được làm vỏ ngoài trong suốt đẹp mắt, màu vỏ bánh trong như phỉ thúy. Đơn giản lại tinh tế, Minh Nhiễm chậm rãi dùng bữa, lúc ăn xong đã là giờ thìn. Từ Phù Vân Điện đến Trường Tín Cung không quá xa, đi nhanh chút thì không đến một khắc là tới nơi. Khi Minh Nhiễm đến cửa Trường Tín Cung, ngoại trừ Trần Đức Phi và Lý mỹ nhân ra thì còn lại tất cả đều đã đến rồi. “Tam tỷ.” Minh Ngạn vấn an trước tiên, hôm nay nàng ta vận cung trang, khoác thêm lớp sa mỏng, được điểm xuyết bằng trân châu, không yếu ớt nhu nhược lấy nước mắt rửa mặt như Trình thị, thoạt nhìn rất ôn nhã. Minh Nhiễm không định quá gần gũi với nàng ta, nên chỉ nhìn nàng ta cười cười. Nguyễn Thục Phi thấy nàng đến liền kéo qua một bên, tủm tỉm nói nhỏ: “Hôm nay muội phải cẩn thận, nhất định Thái Hậu sẽ tìm muội và Minh Bảo Lâm gây phiền phức. Vả lại ta vừa mới nghe cung nhân nói Vân thái phi hiện cũng đang ở trong Trường Tín Cung, chắc chắn hỏa khí trong lòng Thái Hậu vô cùng lớn.” Minh Nhiễm cong mắt hỏi: “Vân thái phi?” Nguyễn Thục Phi lại hạ giọng, “Đúng vậy, xưa nay Thái Hậu và Vân thái phi bất hòa, chọc Lý thái hậu nổi giận, nói không chừng cuối cùng lại trút giận lên đầu muội. Minh bảo lâm còn đỡ, bản thân muội vẫn nên chú ý một chút.” Tôn Hiền Phi cũng lại gần, rụt rè kéo tay áo Minh Nhiễm, bộ dạng một người từng trải truyền kinh nghiệm cho nàng, “Bà ta nói cái gì muội đồng tình theo cái đó. Bất kể bà ta quái gở nói bóng nói gió thế nào, muội chỉ cần đáp Thái Hậu nương nương ngài nói đúng, Thái Hậu nương nương ngài nói là được, Thái Hậu nương nương ngài nói rất đúng, là ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, Thái Hậu nương nương đừng tức giận, lão nhân gia ngài phải bảo trọng thân thể.” Nàng ấy lại khẽ hừ một tiếng, "Chặn hết lời nói của bà ta lại, xem bà ta làm thế nào được nữa, còn không phải sẽ nghẹn chết hay sao.” Nguyễn Thục Phi mừng rỡ vỗ vỗ tay, “Đúng vậy, cứ vậy đi, lặp đi lặp lại và kính cẩn qua lại hơn chục lần, bảo đảm bà ta sẽ tức giận đến một Phật xuất khiếu(*) hai Phật cũng thăng thiên, còn không phải sẽ tìm cớ đuổi muội đi mau hay sao.” (*) Xuất khiếu: Hồn lìa khỏi xác, sắp chết Minh Nhiễm: “……” Không nghĩ tới hai người Nguyễn Thục Phi và Tôn Hiền Phi lại là người như thế này
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]