Chương trước
Chương sau
Ngay khi Mặc Lăng Vũ nhắc tới hai chữ Nguyệt Chân, Mạnh Thành Lang như chết bỗng lại ngẩng đầu lên, dùng hết sức để nói ra những lời ngắt quãng:

“Nguyệt… Nguyệt Chân… Nguyệt Chân đang ở… đâu?”

Thấy Mạnh Thành Lang đã tỉnh dậy, bây giờ Tần Gia Luân đích thân hỏi cung hắn. Anh ta túm lấy cổ áo vương máu của Mạnh Thành Lang dùng nộ khí đe dọa anh ta:

“Còn hỏi? Chị ấy vì mày mà nhận tội không thuộc về mình. Mày còn hỏi chị ấy ở đâu? Mày là gián điệp, có gì để trối nữa không?”

Tình ý của Nguyệt Chân cả Mặc Lăng Vũ lẫn Tần Gia Luân đều có thể nhìn ra được. Chính vì nhìn ra được nên bọn họ mới tin tưởng Mạnh Thành Lang, cho hắn theo dưới trướng của Thuấn Dư. Nhưng lại không thể ngờ rằng mình đã nuôi một con sói biết phản chủ.

Mạnh Thành Lang sớm đã bị giày vò cho không thể chử động, hắn ta chỉ đảo mắt rồi nét môi như cười như không cười nói:

“Khụ, thì sao? ” Hắn ta thở một nhịp, sau đó lại nâng mi, “Biết rồi còn hỏi?”

Tình trạng bây giờ của hắn đã hoàn toàn không thể chạy, cũng nhọc lòng không muốn nói dối. Dễ dàng nói thật dù có thể giữ im lặng hoặc chối bỏ.

Mặc Lăng Vũ dù biết Nguyệt Chân không phải nội gián, nhưng vẫn cố tình hỏi:

“Nguyệt Chân có phải chung một giuộc với anh không?”

Mạnh Thành Lang cười lớn, giống như chưa bao giờ gặp câu hỏi nào nực cười thế này. Hắn ta không ngần ngại, liền nói thật:

“Mặc Lăng Vũ, anh đang nghi ngờ cô ấy à? Haha, uổng công hai mươi năm cùng lớn, uổng công cô ấy coi các người là em trai mà đối đãi…”

Đương nhiên ý của Mặc Lăng Vũ không phải như thế, anh ta chỉ muốn hỏi một câu đó thôi.

“Thả cậu ta ra.”

“Mặc Lăng Vũ cậu điên à? Sao lại muốn thả cậu ta ra?”

Tần Gia Luân cực kỳ khó hiểu với hành động của Mặc Lăng Vũ. Nội gián bọn họ căm thù nói thả là thả dễ dàng thế sao?

“Thả hắn ra, các người nghe rõ chưa?”

“Không được thả!”



Hai người đều là không phải những người dễ đụng. Nhưng đây là địa bàn của Mặc Lăng Vũ, người cũng là của Mặc Lăng Vũ, thế nên chắc chắn bọn họ nghe lời anh.

Mạnh Thành Lang nhanh chóng được thả ra. Hắn mệt nhọc ngã nhoài xuống đất, khó khăn lắm hắn mới có thể chống tay vực được cơ thể ngồi thẳng.

“Cậu không biết tung tích của Nguyệt Chân. Vậy cậu biết ai có đủ khả năng giấu người tới mức tôi không thể tìm ra không?”

Mạnh Thành Lang nghe lời Mặc Lăng Vũ nói thì trong lòng có chút giao động, đầu cũng bắt đầu nảy số.

Mặc Lăng Vũ lại tiếp tục nói:

“Ngoài Mặc Lăng Tần chắc rất khó có người thứ hai. Cậu biết phải làm gì rồi chứ?”

Mạnh Thành Lang nhanh chóng hiểu ra vấn đề, hắn ta cúi đầu trước Mặc Lăng Vũ rồi bắt đầu cầu xin.

“Cậu chủ, tôi muốn theo anh. Chỉ cần cứu được Nguyệt Chân, tôi gì cũng dám làm.”

Hắn trước giờ vẫn luôn là một tên hèn trốn sau bóng tối, hằng ngày âm thầm ghi lại lời của người này, trao cho người khác. Vốn không tình, không nghĩa, không hổ thẹn khi làm một con gián đáng khinh. Nhưng từ khi gặp Nguyệt Chân, cậu ta không chỉ biết thế nào là ấm áp, mà còn biết yêu người khác là cảm giác thế nào.

Ngày hắn gặp Nguyệt Chân là ngày đầu tiên hắn trở thành người dưới trướng của Mặc Lăng Vũ. Năm ấy hắn hai mươi, Nguyệt Chân hai mươi năm tuổi, gặp nhau trong một con hẻm tối khi hắn bị những tên côn đồ ép vào một góc định đánh hội đồng.

Lúc đó một mình hắn cũng đủ để bọn họ ăn một trận đòn nhớ đời, nhưng lại có một người phụ nữ ra tay giúp đỡ, chạy vào như chốn không người với ý định cứu hắn ra.

“Ê, bắt nạt thằng nhóc như thế là không được đâu.”

“Ả đàn bà này từ đâu ra? Cút đi cho mấy ông xử lý công chuyện với thằng oắt này.”

Người kia trời sinh nóng tính, lại không chịu nổi sự ngông cuồng của đám đầu đường só chợ này mà lao vào đập cho bọn này một trận nhừ tử. Ngay lúc Mạnh Thành Lang chưa kịp định hình mọi chuyện, bỗng bị một tên đánh úp, cầm một chai rượu đánh thẳng vào đầu, máu chảy thành hàng từ trên trán chảy xuống.

“Nhóc con, chị tới cứu mày thì mày cũng phải biết né đi chứ, chị không tới đánh chơi chơi xong cứu một cái xác chết đâu.”

Hắn ta không hiểu, hai người vốn không quen nhau, vậy sao cô lại ra tay giúp hắn? Khái niệm giúp đỡ trong đầu của hắn vốn dĩ đã rất mờ nhạt. Trong phút chốc hắn đã mang ác ý trong lòng, nghĩ cô muốn lợi dụng hắn. Giống như cách Mặc Lăng Tần vẫn đang lợi dụng hắn…

Nhưng sau cùng hắn cũng cùng với Nguyệt Chân, cùng nhau đánh bọn người kia sợ hãi chạy đông chạy tây. Tới khi hắn mệt nhọc ngã xuống, Nguyệt Chân mới nhìn anh mà tán thưởng:



“Nhóc bao nhiêu tuổi? Đánh nhau cũng có tài phết đấy nhỉ?”

Hắn không chú ý mình mà cô gái kia cao ngang nhau, cũng không để ý tới cách xưng hô của cô. Phải nói, hắn hoàn không muốn tiếp xúc với người phụ nữ mà hắn không thể thấu. Hắn im lặng như câm, vốn muốn để cô hỏi chán thìn rời đi. Ai dè bị cô đè vào tường, nhìn ngắm khuôn mặt.

Lúc này Mạnh Thành Lang nhìn cô, cô cũng nhìn hắn, trong một giây nào đó hắn đã đỏ mặt e thẹn, bởi người phụ trước mặt quá xinh đẹp, cô nhìn hắn chằm chằm rồi nói:

“Chậc, trán của cậu chảy máu rồi, để chị chữa cho nhé.”

Sau hắn không biết cô lấy hộp thuốc kia từ đâu ra, lấy thuốc bôi lên trán hắn, lại băng bó cho hắn cẩn thận một cách nhẹ nhàng. Mà chút sót thương đó của cô khiến hắn dốc toàn tâm toàn ý muốn quy hàng, hắn muốn yêu người phụ nữ này. Muốn quên đi tất cả mọi đen tối trước đó để ôm lấy một tia nắng ấm áp không chỉ dành cho hắn…

Sau đó hắn biết người đó là Nguyệt Chân, một cô gái không hề dịu dàng như hắn ban đầu đã nghĩ. Nhưng hắn lại không thể dối lòng, hắn dù là nhìn Nguyệt Chân đánh người hay cứu người, đều để lộ ra một ánh nhìn yêu thích. Hắn biết hắn thật sự yêu người này.

“Cậu chắc chắn chuyện gì cũng dám làm chứ?”

Mặc Lăng Vũ nhanh chóng cắt mạch suy nghĩ của Mạnh Thành Lang.

“Tôi phản bội đã thành quen, không biết ai mới thật sự là chủ nhân… nhưng tôi biết, ai dám làm hại Nguyệt Chân, chính là kẻ thù của tôi.”

Dù Mạnh Thành Lang thở không ra hơi, nhưng hắn cũng nhất quyết dùng giọng điệu mạnh lạc khẳng khái mà khẳng định. Hắn dẫu có phải đối mặt với chúa hay quỷ dữ, cũng nhất quyết không sợ.

“Vậy được, hai người các anh đưa cậu ta đi chữa trị cẩn thận. Bao giờ hắn bình phục hoàn toàn thì báo với tôi sau.”

Sau đó Mạnh Thành Lang được đưa đi, khi chỉ còn lại Mặc Lăng Vũ và Tần Gia Luân, Tần Gia Luân mới ngưỡng mộ nói:

“Mặc Lăng Vũ, cậu thật đỉnh đấy.” Anh ta giơ ngón tay cái của mình lên, “Đến cả chuyện này cậu cũng làm được.”

Anh ta vô cùng nể Mặc Lăng Vũ, đến chuyện thu phục một con chó đã được huấn luyện kỹ càng vậy mà anh cũng có thể làm được. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, hai cha con nhà này đấu với nhau không phân thắng bại cũng là có lý do.

“Bớt nói nhảm đi, chúng ta phải đi rồi. Công ty dạo này đang phát triển, cậu mau tới làm khổ sai cho tôi đi.”

“Tôi có thể từ chối không?”

“Không thể.”

Thế là Mặc Lăng Vũ bắt ép Tần Gia Luân phải tới công ty mình, vừa là muốn anh ta giúp mình một tay, vừa là kiểm soát mấy hành động ngu lâu dốt đặc của anh ta. Một mũi tên trúng hai con nhạn, đúng là anh chẳng bao giờ làm chuyện gì thừa thãi cả…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.