Chương trước
Chương sau
Nhiệt độ trong tầng hầm thấp hơn bên ngoài nhiều, mặt đất lạnh lẽo như băng, Yến Song nằm trên mặt đất, trong lòng lại nóng hầm hập.

Có Tần Vũ Bạch chuyên nghiệp, phối hợp đạt mục tiêu nhân vật như vậy, y còn gì để không vừa lòng chứ?

Tốt tốt tốt, cày nhiều điểm cốt truyện chút, nhanh bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

Cái hiệu suất này.

Hy vọng những tra công phía sau cũng noi theo hắn mà học tập.

Yến Song an tường nằm yên, không hề giãy giụa, chờ Tần Vũ Bạch lại mạnh mẽ cày mấy điểm cốt truyện với y.

Những nụ hôn dồn dập trên cổ dần dần chậm lại, cuối cùng tạm dừng ở yết hầu y, hơi thở nặng nền phả lên.

Yến Song nằm im, nghĩ thầm: Sao đấy, không phải bị y đánh hỏng rồi chứ, lúc y đánh đã cẩn thận tránh những vị trí quan trọng rồi mà.

Thật lâu sau, đôi môi kia rời khỏi cổ y, Tần Vũ Bạch chống người lên, hắn nhìn Yến Song, Yến Song cũng bình tĩnh mà nhìn hắn.

Đôi mắt kia quá bình tĩnh.

Không có yêu, cũng không có hận.

"Vì sao không phản kháng?" giọng Tần Vũ Bạch khàn khàn hỏi.

Yến Song lẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn, môi khẽ mấp máy, "Phản kháng...... có tác dụng à?"

Ánh mắt giằng co dây dưa, lại càng giống như màn kịch một người.

Trong mắt Yến Song đã không còn hắn.

Đau đớn trong lồ.ng ngực không giảm đi dù chỉ một chút, ngược lại ngày càng dữ dội, một loại cảm giác bất lực đã lâu không thấy quét qua toàn thân Tần Vũ Bạch.

1

Đối với người này, hắn không hề có biện pháp nào.

Hắn chỉ có được y trong một thời gian ngắn ngủi.

Khi y vẫn còn thích hắn.

Tần Vũ Bạch chậm rãi đứng dậy, hắn đứng thẳng, nhìn xuống Yến Song trên mặt đất, nói: "Hiện tại thần chí em đang không tỉnh táo, mê sảng liên thiên, em ở đây bình tĩnh chút, chừng nào nghĩ thông suốt thì tôi thả em ra."

Yến Song vẫn thờ ơ như cũ, y chuyển ánh mắt về phía trần xi măng xám xịt, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn về nhà."

Trong lòng lại nói đau, từ một điểm kia lan tràn ra toàn bộ lồ.ng ngực.

Hắn muốn ôm y, muốn bế ngang y lên đưa về phòng ngủ, nằm chung một giường, chung một chiếc chăn, ngoan ngoãn nghe lời hắn nói, không vui còn trả treo mấy câu.

Lồ.ng ngực Tần Vũ Bạch phập phồng, hắn nói như đinh đóng cột: "Đây chính là nhà của em."

Yến Song rốt cuộc cũng có phản ứng, y quay mặt đi, tóc đen xõa trên mặt đất, trên mặt mơ hồ lộ ra vẻ tươi cười dịu dàng, "Không."

Đàm phán thất bại.

Tần Vũ Bạch bước ra, hắn mở cửa tầng hầm, đưa lưng về phía Yến Song nói một câu cuối: "Nghĩ kỹ thì vẫy tay với camera."

Không có câu trả lời.

Cứng đầu cứng cổ!

Tần Vũ Bạch đóng sầm cửa tầng hầm, phát ra tiếng vang thật lớn. 

Đám người hầu cách đó không xa khiếp đảm lui về phía sau, không dám tới gần ông chủ đang trong cơn thịnh nộ.

Tần Vũ Bạch đi thẳng tới phòng giám sát.

Ngụy Dịch Trần đứng ngoài cửa phòng giám sát đang hút một điếu thuốc rẻ tiền, khi nhìn thấy Tần Vũ Bạch đi tới thì sửng sốt, ngay sau đó dập thuốc, cúi người nói: "Tiên sinh."

Hắn không dự đoán được Tần Vũ Bạch lại nhanh như vậy.

Tần Vũ Bạch đứng một bên, giọng hơi khàn, "Thuốc ở đâu ra?"

Hai vệ sĩ đứng bên cạnh câm như hến, sợ tới mức run bần bật, không dám nói một câu nào.

"Là tôi cất giấu."

Quản gia hờ hững nhận lỗi về mình.

Tần Vũ Bạch duỗi tay.

Vài giây sau, hắn cũng bị vị thuốc lá chất lượng kém làm sặc ho hai tiếng, hắn cau mày, lại hút mạnh một hơi, sau đó lập tức đi vào phòng giám sát, "Vào đây."

Ngụy Dịch Trần đi theo, giơ tay ra hiệu vệ sĩ đợi ở bên ngoài.

Trước màn hình, Tần Vũ Bạch đã ngồi xuống, hút điếu thuốc rẻ tiền kia, áo khoác hắn nhăn nhúm bèo nhèo, cổ áo sơ mi lộ ra cũng bị vò thảm không nỡ nhìn, trên ống quần trái còn có vài dấu giày rõ ràng.

Hắn đã chật vật đến mức chính mình cũng không biết rốt cuộc chật vật tới mức nào.

Mà tinh thần hắn hình như còn đang rất phấn khởi, ánh mắt lóe lên sáng ngời mà sắc bén, ngón tay chạm vào màn hình, lạnh nhạt nói: "Tôi xem cậu ta có thể ngang ngược tới khi nào."

Ngụy Dịch Trần im lặng không nói, lẳng lặng mà đứng một bên.

Hút hết một điếu thuốc, Tần Vũ Bạch vẫn hưng phẫn như cũ, lại hỏi Ngụy Dịch Trần thêm một điếu nữa.

Tần Vũ Bạch hút thuốc, ánh mắt dán chặt vào Yến Song nằm trên mặt đất nhắm mắt không nhúc nhích trong màn hình, bỗng nhiên hắn nói: "Lần trước anh nói anh có dụ.c vọng với cậu ta, cho nên tự ý mua cho cậu ta một chiếc máy tính."

Về chuyện máy tính, Ngụy Dịch Trần vơ hết về người mình, theo lời thú nhận của hắn, Yến Song vô tội, chỉ có hắn bị cám dỗ do chịu đựng cô đơn quá lâu, cho nên sinh ra ý nghĩ không chính đáng, mà hiện thân lớn nhất của ý nghĩ này cũng chỉ là một chiếc máy tính mà thôi.

"Đúng vậy."

"Giờ thì sao," đầu ngón tay Tần Vũ Bạch phiêu tán khói thuốc, giọng điệu nhàn nhạt, "Anh có còn d.ục vọng với cậu ta không?"

Toàn bộ phòng giám sát đều nồng nặc mùi thuốc lá.

Ngụy Dịch Trần im lặng rất lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: "Tôi đang kiềm chế."

Hắn không dứt khoát phủ nhận, mù quáng thể hiện lòng trung thành của mình, như vậy chỉ càng để ông chủ đa nghi của hắn dậu đổ bìm leo.

Vừa rồi, khi Tần Vũ Bạch đi tới thấy Ngụy Dịch Trần thật sự đứng bên ngoài.

Đúng như hắn nói, đang kìm chế.

Tần Vũ Bạch im lặng một lúc lâu, nói: "Có thể kiềm chế thì không gọi là dụ.c vọng."

Ngụy Dịch Trần chẳng qua là do người muốn có được cách hắn quá xa, nên mới tạm thời ký gửi dụ.c vọng trên người Yến Song, chuyện này ở một mức độ nào đó thì cũng giống Tần Vũ Bạch, nhưng tại sao hắn cảm thấy bản thân càng ngày càng không thể tự khống chế?

"Không phải, tiên sinh." lần đầu tiên Ngụy Dịch Trần công khai phản bác chủ nhân của hắn.

Tần Vũ Bạch ngoái đầu nhìn lại, Ngụy Dịch Trần hơi cúi đầu, bình tĩnh nói dưới ánh mắt áp bách của Tần Vũ Bạch: "Không thể kiềm chế...... là tình cảm."

Không khí như ngưng lại, môi Tần Vũ Bạch khẽ nhếch, mắt sáng như đuốc mà nhìn về phía Ngụy Dịch Trần, đến tận khi đầu ngón tay truyền đến cảm giác bỏng cháy đau đớn, hắn mới như tỉnh lại khỏi cơn mơ.

"Ý của anh là......" Tần Vũ Bạch dừng một chút, vẻ mặt tươi cười, cứ như cảm thấy chuyện này buồn cười lắm vậy, "Tôi nảy sinh tình cảm với cậu ta?"

Ngụy Dịch Trần cúi đầu nói: "Đúng vậy."

"Vớ vẩn ——"

Tần Vũ Bạch thẳng thừng phủ nhận, ngoái đầu nhìn lại màn hình theo dõi, đột nhiên đứng lên, phẫn nộ quát: "Cậu ta làm cái gì vậy?!"

Ngụy Dịch Trần ngẩng đầu lên.

Màn hình không góc chết chiếu rõ nét những gì đang xảy ra dưới tầng hầm —— Yến Song đang c.ởi quần áo.

Tần Vũ Bạch sập cửa đi rồi, Yến Song ở lại tầng hầm một mình, y trở mình, chuyển sang một tư thế thoải mái hơn, nằm một chốc lại kiểm tra tiến độ một chút.

Tần Vũ Bạch: Tuyến tình cảm 87%, tuyến cốt truyện 76%; Ngụy Dịch Trần: Tuyến tình cảm 89%; tuyến cốt truyện 54%.

Không tồi, tổng thể đã vượt qua mong đợi của y.

Hậu trường không bắt buộc phải chạy hết cốt truyện của nguyên tác, ngoại trừ cốt truyện không thể miêu tả không thể cắt giảm, còn lại thì chỉ cần phù hợp với mạch truyện chính và nảy sinh tình tiết có hiệu quả thì đều có thể tính.

Đương nhiên tình tiết nguyên tác sẽ cộng điểm cốt truyện nhiều hơn nhiều.

Phòng vẽ tranh Yến Song đã mở khóa rồi, nhưng vì không gãy tay, cũng không vạch trần thân phận thế thân, nên ở phòng vẽ y chỉ tăng được có một điểm.

Bây giờ tầng hầm cũng đã mở khóa.

Cốt truyện nguyên tác còn bao gồm một yếu tố quan trọng —— y bị Tần Vũ Bạch ném xuống tầng hầm trong tình trạng tr.ần trụi.

Thế thì tự y làm cũng được!

Yến Song lập tức lồm cồm bò dậy, cởi! Cởi là xong rồi!

Trong màn hình giám sát, Yến Song đã cởi áo trên, lộ ra thân trên trắng nõn, Ngụy Dịch Trần kịp thời tránh mắt đi.

Tần Vũ Bạch nhìn chằm chằm màn hình giám sát, khi tay Yến Song cởi khuy quần, hắn bóp chặt điếu thuốc trong tay, giọng khẽ run, "Được —— được ——"

Nhiệt độ dưới tầng hầm hiện tại cùng lắm chỉ được hơn 10 độ, Yến Song mặc quần áo mỏng manh nằm trong đó hẳn đã lạnh rồi, nếu c.ởi sạch...... tối đến tầng hầm sẽ càng lạnh hơn nữa, tr.ần trụi trong đó ba phút thôi cũng đủ lạnh đến phát run, nếu ở đó quá lâu, vậy......

Yến Song trong màn hình không khựng lại một giây nào.

Nhanh chóng c.ởi quần dài ra.

Thân thể như ngọc, xương thịt cân đối, đúng là rất đẹp, mà vẻ đẹp này nằm trong tầng hầm lạnh băng còn mang theo một ý nghĩa quyết tuyệt.

Hắn muốn ép Yến Song đi vào khuôn khổ.

Mà Yến Song ngược lại cũng đang ép hắn.

Rốt cuộc ai sẽ chịu thua?

Yến Song cởi toàn bộ vải vóc trên người, y ngồi trên quần áo, hai chân nghiêng nghiêng duỗi trên đất, giống như một mỹ nhân ngư vừa mới lên bờ, camera không thể quay quá rõ nét, Tần Vũ Bạch không nhìn rõ biểu cảm trên mặt y, chỉ cảm thấy nỗi đau âm ỉ trong lòng kia đã nổ tung.

"Đưa tôi thêm điếu nữa......"

Ngụy Dịch Trần cúi đầu đưa qua.

Tần Vũ Bạch không châm mà kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay, hắn bình tĩnh nhìn màn hình giám sát.

Yến Song vẫn không nhúc nhích, thậm chí y còn không cuộn mình lại giữ ấm.

Y đang cố ý, dùng cách của chính mình tuyên chiến với hắn.

Điếu thuốc ở đầu ngón tay hơi run rẩy, yết hầu Tần Vũ Bạch lăn lăn, cúi đầu châm thuốc, lại run tay vài lần vẫn chưa thành công.

Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay.

Mới 18:57.

Nhiệt độ buổi tối sẽ càng ngày càng thấp.

Không có gì ghê gớm, cùng lắm cũng chỉ cảm lạnh phát sốt, ốm một trận cũng tốt, ốm rồi thì không có sức làm loạn nữa.

Tần Vũ Bạch thuyết phục chính mình, ánh mắt nhìn màn hình một lần nữa.

Yến Song trong màn hình không biết đã đứng lên từ khi nào, y giống như nhân vật bước ra từ bức tranh sơn dầu, đi vài vòng trong tầng hầm, bỗng nhiên y dừng lại, cúi người nhặt thứ gì đó.

Màn hình theo dõi không rõ nét.

Thứ Yến Song cầm trên tay hình như mà một thanh gỗ dài, mơ hồ ướm lên cánh tay mình, giờ cao lên...... như muốn nện xuống.

Đang lúc Yến Song do dự có cần tự đập gãy tay mình không, không biết tự đập thì có tính điểm cốt truyện không thì cửa tầng hầm đột nhiên bị đẩy ra.

"Rầm" một tiếng.

Yến Song run tay một chút, thanh gỗ rơi trên mặt đất.

Y quay đầu, nhìn thấy Tần Vũ Bạch đã quay lại.

Tới đúng lúc lắm Tần Vũ Bạch, phối hợp một chút, này, đánh gãy một tay y đi.

Tầng hầm có camera theo dõi, y làm như vậy đồng nghĩa với trực tiếp khiêu khích Tần Vũ Bạch, theo cái tính sống chết gì cũng không chịu cúi đầu của Tần Vũ Bạch, chịu thua là chuyện không có khả năng, không phải uy hiếp hắn sao? Hắn đích thân làm.

Yến Song sắp xếp suất diễn kế tiếp cho Tần Vũ Bạch trong lòng, khi bóng người cao lớn tới gần, y ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn về phía đối phương.

Y ngồi, nhìn không rõ biểu cảm của Tần Vũ Bạch cho lắm, chỉ thấy một đường mím môi của hắn.

Bóng người cúi xuống, Yến Song nhắm hai mắt lại.

Cảm giác thanh gỗ đập lên người tưởng tượng trong đầu thì không thấy đâu, nhưng cảm giác không không trọng lượng lại khiến Yến Song mở mắt.

+

Tần Vũ Bạch ôm y lên

Khi hai người chạm mắt nhau, Yến Song mới phát hiện cặp mắt thâm thúy kia của Tần Vũ Bạch đã đỏ au, hắn nhìn y, nở một nụ cười không rõ ý vị, tựa như dịu dàng lại tự như châm chọc.

"...... Em thắng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.