Dịch: Kogi
Số 08 vẫn là người khá nóng tính – An Minh Hối thầm nghĩ.
“Anh mau ra ngoài đi!”
An Minh Hối đứng tựa cửa, bất đắc dĩ nhìn người đang ngồi dưới đất khóc nức nở mà vẫn không quên đuổi mình ra ngoài.
“Hình như tôi không đâu có làm gì khiến anh tức giận, nếu anh cảm thấy mất mặt vì bị tôi nhìn thấy anh khóc thì thực ra cũng không cần thiết đâu nhỉ?” Một là vì hắn đang đeo mặt nạ nên anh chẳng nhìn thấy gì, hai là bao nhiêu mặt mũi đều bị những người trước làm mất hết rồi, đến đây cũng chẳng còn là bao.
“Không phải tôi đang khóc!” Số 08 gào lên phản bác, nhưng từ ngữ khí không mạnh mẽ cho lắm cũng có thể đoán ra nước mắt nước mũi đầm đìa rồi.
“Tôi cũng không định làm rõ chuyện này.” An Minh Hối không cảm thấy khóc là chuyện gì đáng xấu hổ, nhất là trong tình huống này, “Chỉ là anh thực sự không muốn nhìn tôi sao? Nếu tôi làm gì khiến anh giận thì anh cứ nói thẳng cho tôi biết.”
Số 08 không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình có suy nghĩ như thế này: Rõ ràng người này không nói nhiều, nhưng vì sao anh cứ hễ mở miệng là có thể làm mình bó tay hết cách vậy?
“Rốt cuộc anh có hiểu tôi nói gì không thế?” Một đằng thì tức xì khói, một đằng lại không cầm được nước mắt rơi xuống, hắn ước gì có thể biến mất ngay lập tức, nhưng vẫn phải nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu anh không đi tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-chinh-lai-muon-cuop-kich-ban-cua-toi/1912773/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.