Dịch: Kogi 
An Minh Hối dừng lại trước cửa phòng số 02, anh giơ tay lên gõ cửa, hạ giọng hỏi: "Xin chào, tôi mới đến đây hôm qua, muốn ghé qua chào hỏi một tiếng, tôi có thể vào không?" 
"...Mời vào." 
Sau khi bước vào, An Minh Hối vô thức ưỡn ngực thẳng lưng để làm bản thân trông nghiêm chỉnh hơn – Có lẽ vì số 02 ngồi quá ngay ngắn nên ai nhìn cũng bất giác nghiêm túc theo. 
Rõ ràng đang bị xiềng xích gông cùm ngồi bệt dưới đất, vây mà người này cứ như đang ngồi trên phòng khách đàng hoàng vậy, nhìn không hề thảm hại chút nào. 
"Tôi không biết anh thích gì nên mang vài món đồ đến làm quà gặp mặt." Vì trước đó đã gặp hai người nên lần này An Minh Hối không quá câu nệ, anh đặt chậu hoa đã nở rộ lên chiếc ghế duy nhất trong phòng một cách hết sức tự nhiên, sau đó đưa nệm cho số 02, còn mình thì ngồi xuống nền đất đối diện. 
Số 02 chẳng nói chẳng rằng, giơ tay ném chiếc nệm vào lòng An Minh Hối, mặc dù bị dây xích hạn chế nên hành động không tiện nhưng vẫn ném rất chuẩn. 
"Nền đất lạnh." Số 02 nói. 
An Mnh Hối cầm nệm ngẫm nghĩ một chút rồi không từ chối ý tốt của đối phương nữa, anh ngồi xuống nhưng vẫn cười trêu: "Thực ra anh không cần lo đâu, hiện giờ tôi khỏe lắm, hơn nữa chẳng phải đang ở trong trò chơi sao?" 
Số 02 không trả lời câu hỏi của anh, sau một thoáng im lặng lại cất giọng hỏi: "Anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-chinh-lai-muon-cuop-kich-ban-cua-toi/1912769/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.