Dịch: Kogi 
Lúc An Minh Hối về đến nhà, vừa bước vào sân đã nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, ngay sau đó một cục lông trắng lóa nhảy bổ vào lòng anh. 
"Hồ ly bự mau tránh ra, trong này có kẻ xấu!" 
Anh cúi đầu nhìn tiểu bạch hổ bám trên người mình, ngoại trừ lông tóc hơi rối ra thì không bị thương chỗ nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ôm hổ con cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ đứng trong sân. 
"Chẳng hay các hạ muốn làm gì? Động tay động chân với một đứa trẻ hình như không hay lắm nhỉ?" 
Huyền Vũ suýt nữa chết trong tay "đứa trẻ": "..." 
May phước thần hồn bị thương của Bạch Hổ vẫn chưa lành hẳn, nếu không ban nãy bị một chưởng toàn lực của Bạch Hổ tiên quân hồi sung sức, dù hắn am hiểu thuật phòng ngự đến mấy cũng dữ nhiều lành ít. 
Còn Xích Nha thì hài lòng nằm cuộn trong lòng An Minh Hối, tiếc nuối nhìn Huyền Vũ trong sân, đồng thời ấm ức giơ móng vuốt nho nhỏ lên trình bày: "Hồ ly bự, da hắn dày quá, móng của ta đập đến phát đau rồi." 
"Ngươi chính là con hồ yêu đó ư?" Huyền Vũ nhíu mày, vẫn thận trọng chưa dám thu thuật phòng ngự quanh thân, nhưng lại không nỡ nhìn thẳng đồng liêu của mình hiện đang nằm trong lòng hồ yêu làm nũng, ngoan ngoãn như một chú mèo con: "Ta đến đón Bạch Hổ về tiên giới." 
"Thì ra là tiên quân, thực sự thất lễ quá." An Minh Hối vừa nói vừa an ủi xoa bóp đệm thịt mềm nhũn cho Xích Nha: "Ta thấy tiên quân cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-chinh-lai-muon-cuop-kich-ban-cua-toi/1682856/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.