Dịch: Kogi
Hai người đàn ông tướng mạo cực phẩm lại có hành động thân mật như vậy giữa đường giữa chợ khiến ai ai cũng phải tò mò ngoái nhìn, trong đó có không ít các cô nương trẻ tuổi âm thầm tiếc nuối.
"Sư đệ..."
Tiêu Thừa Uyên bị hành động bất ngờ của An Minh Hối làm cho sửng sốt, tay vẫn cầm cây kẹo con hổ, giữ nguyên tư thế cúi người, trông có vẻ hơi ngốc nghếch.
"Ngây người gì chứ, chẳng lẽ chỉ có huynh mới được bất ngờ đánh úp đệ thôi chắc?" An Minh Hối giơ cánh tay lên, dùng ống tay áo rộng thùng thình che nụ cười nơi khóe miệng, sau đó quay đầu lại, không nhìn dáng vẻ ngốc nghếch hiếm có của Tiêu Thừa Uyên nữa: "Bây giờ vẫn còn sớm, đệ vừa nghe người qua đường nói trong trấn có quán trà, người kể chuyện ở đó kể những câu chuyện thú vị lắm, huynh muốn đi nghe với đệ không?"
"Còn chuyện lần thứ mười kia, khi nào trở về nhà trọ lại nói tiếp."
Sư huynh tạm thời đánh mất năng lực nghe nói có thể làm gì đây? Hắn đành phải vòng vèo nửa thị trấn để đưa An Minh Hối đến quán trà đó mà thôi.
Quán trà này tương đối tao nhã, bàn ghế được lau chùi sạch sẽ, tuy đông khách nhưng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy giọng của người kể chuyện, khách ngồi phía dưới thỉnh thoảng mới thì thầm trò chuyện đôi ba câu, tuyệt nhiên không làm phiền lẫn nhau. Tiểu nhị trong quán cũng vô cùng tinh ý, thấy An Minh Hối ngồi trên xe lăn liền lặng lẽ dời một chiếc ghế đang kê bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-chinh-lai-muon-cuop-kich-ban-cua-toi/1682845/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.