Đường Bạch và Tạ Như Hành đến một phòng tập trống trải, cậu mở hộp giữ nhiệt ra, múc vài thìa canh ra bát, ân cần đưa cho Tạ Như Hành.
“Mau nếm thử đi!”
Tạ Như Hành dùng hai tay bưng bát lên nhấp một ngụm. Một ngụm canh nhỏ cô đọng hương thơm của các loại nguyên liệu, đã được ninh hơn 40 tiếng đồng hồ, không phân biệt được đâu là hải sản tươi ngon, đâu là mùi thơm của thịt gà, nồng nàn êm dịu, mặn ngọt vừa phải, trong tươi có ngọt.
Chỉ cần cắn một miếng thôi, tâm hồn như được thăng hoa.
Con thú nhỏ trong lòng thỏa mãn thở ra, suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt.
“Có ngon không?” Đường Bạch nằm bò trên bàn, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy chờ mong. Dưới ánh mắt chăm chú như vậy, cho dù là ăn mấy thứ thức ăn tởm lợm Tạ Như Hành cũng có thể dối lòng nói là rất ngon, còn chưa kể đây vốn là tuyệt đỉnh mỹ vị.
“Rất ngon.” Tạ Như Hành còn nghiêm túc nói: “Đồ ăn cậu nấu đều rất ngon.”
Đường Bạch nghe vậy rất vui, cậu xắn tay áo, gắp bào ngư, hải sâm, gân hươu vào bát Tạ Như Hành, vừa bận rộn gắp đồ ăn vừa nói: “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút! Anh rất gầy đó!”
Tạ Như Hành: "...?"
Trong nháy mắt hắn đối với dáng người mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì có da có thịt của mình sinh ra hoài nghi. Chẳng lẽ Đường Bạch đặc biệt thích dáng người cường tráng của mãnh alpha?
Dưới cái nhìn xem thường của Đường Bạch, Tạ Như Hành hơi ngơ ngác gắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-chinh-cong-thu-sao-lai-danh-nhau-vi-minh/949376/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.