Đường Bạch và Tạ Như Hành đến một phòng tập trống trải, cậu mở hộp giữ nhiệt ra, múc vài thìa canh ra bát, ân cần đưa cho Tạ Như Hành. “Mau nếm thử đi!” Tạ Như Hành dùng hai tay bưng bát lên nhấp một ngụm. Một ngụm canh nhỏ cô đọng hương thơm của các loại nguyên liệu, đã được ninh hơn 40 tiếng đồng hồ, không phân biệt được đâu là hải sản tươi ngon, đâu là mùi thơm của thịt gà, nồng nàn êm dịu, mặn ngọt vừa phải, trong tươi có ngọt. Chỉ cần cắn một miếng thôi, tâm hồn như được thăng hoa. Con thú nhỏ trong lòng thỏa mãn thở ra, suýt chút nữa lệ rơi đầy mặt. “Có ngon không?” Đường Bạch nằm bò trên bàn, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy chờ mong. Dưới ánh mắt chăm chú như vậy, cho dù là ăn mấy thứ thức ăn tởm lợm Tạ Như Hành cũng có thể dối lòng nói là rất ngon, còn chưa kể đây vốn là tuyệt đỉnh mỹ vị. “Rất ngon.” Tạ Như Hành còn nghiêm túc nói: “Đồ ăn cậu nấu đều rất ngon.” Đường Bạch nghe vậy rất vui, cậu xắn tay áo, gắp bào ngư, hải sâm, gân hươu vào bát Tạ Như Hành, vừa bận rộn gắp đồ ăn vừa nói: “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút! Anh rất gầy đó!”
Tạ Như Hành: "...?" Trong nháy mắt hắn đối với dáng người mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì có da có thịt của mình sinh ra hoài nghi. Chẳng lẽ Đường Bạch đặc biệt thích dáng người cường tráng của mãnh alpha? Dưới cái nhìn xem thường của Đường Bạch, Tạ Như Hành hơi ngơ ngác gắp con bào ngư lên. “Đừng vội, đừng vội, còn nhiều lắm, ăn từ từ thôi~” Đường Bạch nhớ một phần nguyên nhân gây bệnh dạ dày của Tạ Như Hành trong sách là do ăn quá nhanh, tình ý sâu xa nói: “Nhai kỹ nuốt chậm mới có thể giữ được sức khỏe!” Tạ Như Hành nghe vậy liền ăn chậm lại, bào ngư hầm chín rất mềm, bùi bùi như trứng lòng đào, khi cho vào miệng phần giữa dính và dai như thạch. Sau đó, hắn lại nhìn thấy một tia dịu dàng không gì sánh được trong đôi mắt màu hổ phách, ánh mắt dịu dàng thắm thiết ấy như thể người chăn nuôi cảm thấy vui mừng khi heo con nhà mình rì rầm ăn. Tạ Như Hành: "......???" Tại sao mình lại nghĩ ra một phép so sánh tồi tệ như thế chứ? Tạ Như Hành ho khan một tiếng, mở miệng nói: “Cậu cũng ăn một chút đi.” Đường Bạch lắc đầu, hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, thỏa mãn nhìn Tạ Như Hành, nhẹ giọng nói: “Em nhìn anh ăn là được rồi.” Ánh mắt cong cong long lanh nước giống như chứa mật, ôn nhu bên trong có thể nhấn chìm người khác, chỉ là trong mắt có chút tơ máu, dưới mắt cũng có chút quầng thâm, so với trước kia tiều tụy một chút. “Cậu không nghỉ ngơi sao?” Tạ Như Hành hỏi. Đường Bạch lo lắng lấy ra một chiếc gương nhỏ tự soi mình, “Quả nhiên kem dưỡng mắt đều là lừa người, dưới mắt có quầng thâm vẫn sẽ có quầng thâm.” Thấy Tạ Như Hành vẫn nhìn mình, Đường Bạch giải thích: "Làm món này theo công thức cổ thì phiền hơn. Hai ba tiếng sẽ thay than và lá sen, em ngủ tương đối nông, thức dậy sẽ không ngủ lại được.” Cậu nói xong phát hiện Tạ Như Hành không động đũa, liền nhanh chóng thúc giục: “Sao anh không ăn nữa, nguội rồi sẽ không ngon.” Mắt phượng khẽ nhúc nhích, “… Lần sau đừng làm mấy món rắc rối như vậy." "Em cũng đang muốn thử thách bản thân. Trong kỳ thi cuối kỳ ở lớp nấu ăn, có thể nấu được những món có yêu cầu độ khó cao thì sẽ đạt điểm tuyệt đối." Đường Bạch dừng một chút, nghiêm túc nói: "Hơn nữa, em thích nấu những món ăn ngon cho anh.” Thức ăn là thứ dễ mang lại cảm giác hạnh phúc, Đường Bạch hy vọng trong khả năng của mình cậu có thể mang thật nhiều hạnh phúc đến cho Tạ Như Hành. Nhìn vào đôi mắt hổ phách chân thành trong veo ấy, trong lòng Tạ Như Hành dâng lên một luồng cảm xúc khó tả, hắn không quen với sự ấm áp như vậy nên cúi đầu ăn một miếng hải sâm, hương vị hải sâm nhẹ nhàng hơn, so với bào ngư càng mềm, mùi thơm cũng nồng hơn. Cho dù Tạ Như Hành không biết nhiều về những nguyên liệu quý giá này, nhưng hắn biết con hải sâm này chắc chắn không cùng đẳng cấp với loại mà lúc trước hắn từng ăn. Hơn nữa người dụng tâm xử lý những nguyên liệu này không phải ai khác mà chính là omega trong mộng của hắn. Nghĩ đến đây, cảm xúc chân thực không tên trong lòng hắn lại càng thêm mãnh liệt... Trong lúc Tạ Như Hành đang ăn, Đường Bạch lật giở cuốn sách thần kỳ trong đầu xem nội dung của cuộc thi lễ nghi.
Câu hỏi thứ nhất là câu hỏi cơ bản kiểm tra nghi lễ gặp mặt giữa alpha và alpha. Căn cứ vào độ tuổi và địa vị mà lễ gặp mặt giữa alpha và alpha có thể được chia nhỏ thành lễ gặp mặt dành cho hậu bối, ngang hàng, trưởng bối và cấp trên. Cũng không khó, có thể coi là một câu hỏi cho điểm, Tạ Như Hành trong tiểu thuyết không mất điểm nào. Câu hỏi thứ hai là một câu hỏi tình huống, kiểm tra nghi thức của dạ tiệc. Trong sách, Tạ Như Hành liên tục bị mất điểm ở đây, tiếp đó bị trừ hết điểm. Không phải Tạ Như Hành không cố gắng mà lễ nghi có rất nhiều phiền phức. Giống như việc giáo viên lúc lên lớp không đề cập đến chuyện trên bàn không được bày bảy đĩa thức ăn, cho nên rất dễ mất điểm. Hôm nay không có nhiều thời gian nên Đường Bạch quyết định giải thích hai vấn đề này với Tạ Như Hành. Chờ Tạ Như Hành ăn xong, Đường Bạch ngọt ngào hỏi: "Anh Tạ, trước tiên chúng ta học lễ gặp mặt trước đi, anh có biết lễ chào giữa alpha và alpha không?" ”Lễ bắt tay, cường giả đưa tay ra trước. Cường giả là trưởng bối, cấp trên và người mạnh hơn trong số những người cùng thế hệ." Tạ Như Hành trả lời. Đường Bạch gật đầu tán thưởng: “Nào, em sẽ đóng vai alpha trưởng bối của anh, chúng ta luyện tập một chút.” “Cần nhớ thời gian bắt tay không được quá ba giây, khi bắt tay, anh nên hơi hơi khom người để thể hiện sự tôn trọng." Đường Bạch vươn tay phải ra, sau một giây, tay của cậu đã bị Tạ Như Hành nắm lấy, tay Tạ Như Hành lớn hơn tay cậu một vòng khiến Đường Bạch không khỏi cảm khái nói: "Đóng vai alpha rất khó, quả nhiên giả alpha cũng phải có thiên bẩm. Anh Tạ, anh thực sự có khí chất của alpha." Tạ Như Hành: Không nghĩ tới nắm tay cũng có thể thể hiện mị lực alpha của mình. Đường Bạch: Mình khen anh ấy giả trang rất giống alpha, anh ấy nhất định rất có cảm giác thành tựu~ Tạ Như Hành như trút được gánh nặng nam thần, tao nhã thu tay lại, chờ Đường Bạch giải thích bước tiếp theo, không nghĩ tới Đường Bạch hưng phấn hỏi: “Anh Tạ, anh có muốn học lễ gặp mặt giữa omega và omega không~” Tạ Như Hành: “…?” Đường Bạch thấy Tạ Như Hành không nói lời nào nên chỉ cho là Tạ Như Hành đồng ý. Phạm vi kiểm tra nghi thức trong trường quân sự đều là alpha và alpha, alpha và omega. Đối với omega như Tạ Như Hành thì không thực tế lắm. Chờ giới tính thật của Tạ Như Hành bại lộ, hắn chung quy sẽ không thể tiếp tục sử dụng lễ tiết của alpha. “Lễ gặp mặt giữa các omega thân mật nhiệt tình hơn nhiều so với alpha.” Đường Bạch nói rồi tiến lại gần từng bước. Khoảng cách xã giao giữa họ thay đổi từ 50cm đối với alpha thành 10cm đối với omega. Gần đến mức hô hấp Tạ Như Hành như ngừng lại. “Chúng ta sẽ dùng lễ kề mặt, mặt và mặt phải dán vào nhau.” Đường Bạch ngẩng mặt, thấp giọng lẩm bẩm: “Nhưng anh cao quá.” Sao lại có omega cao như vậy? Đường Bạch kiễng chân, thoải mái ôm lấy cổ Tạ Như Hành. Mắt phượng trong nháy mắt mở to, cái cổ thon dài căng chặt, yết hầu lăn lộn lên xuống lại phi thường gợi cảm. “Quan hệ giữa các omega càng tốt thì mặt dán càng chặt.” Đường Bạch vô cùng thân thiết áp má mình vào sườn mặt bên của Tạ Như Hành, da thịt vừa chạm vào hắn liền cảm thấy làn da lạnh lẽo đột nhiên nóng lên. Mắc cỡ rồi~
Omega Light thực sự rất dễ thương! Đường Bạch híp mắt, giống như mèo cọ cọ gò má nóng bỏng của Tạ Như Hành, mềm mại nói: "Bước cuối cùng chính là “ba”* nhẹ một tiếng." (*tiếng bặm môi) “Ba~” Tạ Như Hành: "!!!" Khí nóng tóe lên vành tai Tạ Như Hành, làm cho não bộ hắn muốn đình chỉ hoạt động! Thấy Tạ Như Hành bất động thanh sắc, Đường Bạch chỉ vào môi mình, “Anh không cần hôn thật đâu, chỉ cần tạo tiếng “ba” trong không khí là được.” Cậu phụ trách làm mẫu lại một lần nữa, đôi môi hồng nhạt như muốn lau lớp siro trong suốt, làm ra dáng vẻ ngọt ngào mời gọi hôn nhau. Thái dương Tạ Như Hành nhảy lên kịch liệt, lần đầu tiên hắn giết người cũng không run như vậy, “Cậu… cậu có biết mình đang làm gì không?” Cứ thế mà khiêu khích một alpha trưởng thành… Đường Bạch từ trong xoang mũi phát ra một tiếng "ưm" ẩm ướt nghi hoặc, cậu nhẹ nhàng quấn lấy cổ Tạ Như Hành, dùng cặp mắt trong veo nhìn đối phương, ngây thơ đến mức khiến kẻ khác ngứa cả răng. Trong chốc lát, Tạ Như Hành thực sự muốn bất chấp hôn cậu, muốn dạy cho omega nhỏ bé luôn nói hắn không được còn khiêu khích hắn một bài học. Nhưng không.
Khả năng tự chủ ngoan cường đáng kinh ngạc đó đã ngăn cản Tạ Như Hành. "Đường Bạch" Tạ Như Hành hít sâu một hơi, mắt phượng hẹp dài nheo lại nguy hiểm, hắn gằn từng chữ hỏi: "Giữa chúng ta là quan hệ gì?" Tác giả có điều muốn nói: Đường Bạch: Quan hệ cha con? Quan hệ chị em? Quan hệ giữa thần tượng và fan???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]