"Cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết." Phó Dư Hạc trầm giọng nói: "Tôi nói không phải chuyện này."
Anh là ám chỉ Thẩm Dịch đột nhiên thay đổi thái độ.
Thẩm Dịch nghiêng đầu cười nhẹ: "Em không hiểu, anh Phó, nếu anh không nói rõ ràng làm sao em biết anh đang nói gì."
Phó Dư Hạc: "..."
Anh không tin Thẩm Dịch không hiểu được anh, Thẩm Dịch rất thông minh, trước kia họp phụ huynh Thẩm Dịch chỉ cần nhìn một cái là có thể hiểu được, sao hắn có thể không hiểu được.
Hắn hiểu nhưng không muốn trả lời.
Bầu không khí yên tĩnh trong phòng làm việc có chút đông cứng, đáy mắt Phó Dư Hạc trầm xuống, Thẩm Dịch tựa hồ hoàn toàn không cảm nhận được khí tức u ám từ anh phát ra.
Phó Dư Hạc cảm thấy rõ ràng rằng thái độ của Thẩm Dịch đã khác trước, anh đi công tác trở về Thẩm Dịch dường như là một người khác.
Trước chơi trò mập mờ dính chặt ôm hôn mãnh liệt, mỗi nơi trên người đều rõ ràng bộc lộ vẻ yêu thích anh, người mỗi ngày gửi tin nhắn chào buổi sáng chúc ngủ ngon dường như đều biến mất theo chuyến công tác này.
Có chuyện gì vậy...
Những việc làm xấu xa của Thẩm Dịch ở trong tâm trí của Phó Dư Hạc hiện lên.
Có lẽ là bởi vì trầm mặc quá lâu, nụ cười trên môi Thẩm Dịch cũng nhạt đi, hắn cúi đầu nhìn bức thư tình trong tay rồi nhét vào túi áo.
"Két"----
Ghế cọ vào mặt đất phát ra âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-chinh-chi-muon-yeu-duong/2699821/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.