Cuộc tập kích ban đêm của Du Phong Nguyệt thất bại vào lúc hai giờ sáng, Ninh Dực ôm đầu anh nói một câu----"Anh ngoan một chút, bằng không ngày mai sẽ không được ăn sáng."
Những lời này truyền đạt ý tứ là Du Phong Nguyệt sẽ có bữa sáng để ăn.
Khi anh nói Ninh Dực là "lừa đảo" hắn liền ngẩn người ra, phản ứng đầu tiên chính là hắn chưa từng dạy Du Phong Nguyệt nói hai chữ này, qua vài giây hắn mới ý thức được hai chữ này có ý nghĩa gì.
Hắn cười lạnh một tiếng, quay người đi trở về: "Tôi như thế nào lừa anh, nói cho tôi biết đi."
Du Phong Nguyệt dùng đôi mắt đen nặng nề nhìn chằm chằm hắn.
"Anh còn không biết, sao có thể nói tôi lừa anh." Ninh Dực nói, "Tôi có nói trước rồi, nếu anh cắn tôi thì sẽ không có cơm ăn."
Du Phong Nguyệt: "...." Nhìn chằm chằm-------
Nỗi đau không thể nói lên lời.
Lúc sau cho dù Ninh Dực có nói với Du Phong Nguyệt như thế nào, Du Phong Nguyệt cũng không nói thêm tiếng gì nữa giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh, nhỏ giọng phát ra âm thanh uy hiếp Ninh Dực không được tới gần.
"Chúng ta thương lượng một chút được không?" Ninh Dực dừng lại cách anh một mét, "Tôi cho anh ăn, anh không được cắn lại tôi."
Đồ vật có thể trói buộc Du Phong Nguyệt không nhiều lắm mà Ninh Dực không thể luôn luôn trói anh lại, gông miệng sớm muộn gì cũng sẽ bị Du Phong Nguyệt phá hư, xoát hảo cảm----xét từ sự căm ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-chinh-chi-muon-yeu-duong/2699789/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.