Như thường lệ thì sáng thứ 2 công việc sẽ bận rộn đến mức không có thời gian rảnh rỗi, có lẽ những gì tôi nói với Bách Vũ trên xe đã có tác dụng, tôi được giao làm bản kế hoạch thiết kế và phải tự mình hoàn thành.
Khi đang thu dọn tài liệu, Tôn Dĩnh vội chạy đến tám chuyện với tôi, lúc này mắt cô ấy thâm quầng như mắt gấu trúc, mái tóc đuôi ngựa thường ngày buộc cao của cô ấy rũ xuống một cách bơ phờ.
Này... Nghe này, tôi đang bận muốn héo người luôn này...
Tôi lấy trong túi ra vài viên kẹo đưa cho cô ấy, an ủi: "Cố gắng kiên trì, tiếp tục kiên trì, nữa tháng nữa là xong rồi, sau đó sẽ được nghỉ ngơi!"
Tôn Dĩnh cầm lấy viên kẹo rồi lập tức xé bọc cho vào miệng, giọng nói mơ hồ nhưng không giấu được sự than phiền: "Tôi còn không có thời gian để hẹn hò với bạn trai mới quen. Tôi phải thức trắng đêm để bắt kịp tiến độ. Ai không biết còn tưởng tôi sắp được thăng chức!"
Uh... Trong tháng này tôi chưa lần nào thức khuya để làm việc. Thật tội lỗi khi nghĩ đến chuyện này!!!
"Mà này, Tiểu Hề, sao mùi hương trên người cậu giống hệt mùi hương trên người sếp Bách vậy?" Tôn Dĩnh đột nhiên đến gần tôi, hít hít mũi một cách vô cùng khoa trương.
Nghe cô ấy nói, tim tôi chợt rung lên, thầm nói gay go rồi, len lén nhìn vẻ mặt của Tôn Dĩnh, ừm... hy vọng là cô ấy chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Vẻ mặt tôi kiểu không biết cô đang nói cái gì, ngây thơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ba-chuyen-thuong-ngay-cua-toi-va-sep/1664399/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.