Ở Kim Thị ăn cơm trưa xong thì lập tức lái xe trở về Sa Thành, tôi ngồi ở ghế phó ngủ một giấc, khi tỉnh lại, tôi vẫn hơi mơ mơ màng màng, tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngáp dài một cách uể oải.
Mặc dù những lần trước tôi đến nhà Bách Vũ đều ở trong trạng thái không mấy tỉnh táo nhưng vẫn có thể nhận ra cổng vào nơi ở của Bách Vũ. Nhưng hiện tại, nơi Bách Vũ đưa tôi đến là một nơi xa lạ tôi chưa từng tới bao giờ, nơi này đều là thuộc kiểu căn hộ, tòa nhà cao nhất không vượt quá 8 tầng.
Vậy... Đây là đâu?
Sẽ không phải thật sự muốn bán tôi đấy chứ...
Tôi vò đầu bứt tai, sắp xếp lại những suy nghĩ đang lơ lửng trong đầu, quay đầu nhìn Bách Vũ, hy vọng đối phương có thể nhìn ra sự nghi ngờ trong đôi mắt của tôi.
Cảm nhận được tầm mắt của tôi, Bách Vũ nghiêng đầu nhìn tôi một chút, lái xe vào bãi đậu xe, mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng hỏi, "Tỉnh rồi sao?"
Nếu em không tỉnh lại thì thần không biết quỷ không hay mà âm thầm bán em đi phải không... Có lẽ do nỗi ám ảnh trong tâm trí tôi quá sâu nên trong lòng nghĩ thế nào thì thốt lên như vậy.
Bách Vũ vẫn im lặng, dừng xe rồi nhanh chóng cởi dây an toàn, sau đó nghiêng người bóp chóp mũi của tôi: "Nghĩ gì vậy?"
Sau khi nhẹ nhàng hỏi như vậy, Bách Vũ lập tức mở cửa xuống xe.
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, Bách Vũ đã đi vòng qua đầu xe, mở cửa phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ba-chuyen-thuong-ngay-cua-toi-va-sep/1664396/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.