Tôi ngây người nhìn anh, nhất thời không biết phải làm gì, hai tay anh vẫn vòng ra sau lưng tôi, tư thế nửa người gần như kề sát vào lòng ngực anh quá mơ hồ, khiến tôi nghi ngờ bước tiếp theo anh sẽ làm một cái gì đó.
Nhưng Bách Vũ chỉ khẽ cười, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt chăm chú lặng lẽ nhìn tôi. Lúc này, tôi rốt cuộc có thể nhìn thấy được những cảm xúc phức tạp chưa từng thấy trong đôi mắt anh.
Ánh mắt giống như một ngôi sao lóe lên trên bầu trời đêm nhưng nó chỉ sáng ngời trong chốc lát, sau đó dần biến mất hòa vào màn đêm tịch mịch.
Tôi cảm giác được anh muốn nói điều gì đó, tôi cứ lo lắng dùng tay nhào nặn quần áo, mắt đảo từ trái qua phải, nhưng tôi không dám nhìn vào mắt Bách Vũ, ngay cả giọng điệu cũng thất thường.: "C.... Cái gì?"
Nói xong lại im lặng thật lâu. Lúc sắp bị bầu không khí yên lặng này hút hết dưỡng khí thì Bách Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói rất trầm thấp: "Anh nói rõ như thế mà em vẫn không hiểu sao."
Tôi hơi lúng túng, từ nhỏ đến lớn tôi luôn bị bố mẹ mang ra so sánh với con trai nhà người khác. Vì thế tôi luôn nỗ lực, chăm chỉ và ngoan ngoãn, cuối cùng tôi cũng đỗ vào trường đại học tốt mà mình mong muốn. Bản thân tôi rất thích ngành thiết kế. Nhưng bố mẹ vẫn luôn nói với tôi, thật xấu hổ khi có một đứa con trai như tôi.
Tôi luôn nghĩ bản thân quá bình thường, quá kém cỏi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ba-chuyen-thuong-ngay-cua-toi-va-sep/1664378/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.