Nhờ phúc của ba mẹ tôi, tôi với Ngôn Mặc đã biết nhau từ nhỏ.
Khi ấy tôi mới tám tuổi, nhưng đã phá phách kinh khủng, thậm chí còn trở thành “vua của đám trẻ*”, xem ra tôi đã có thiên phú làm trùm trường từ nhỏ, không tệ. Trở thành “vua của đám trẻ” không có cái gì thú vị hết, chính là mỗi ngày sau khi tan học cùng nhau chơi trò bịt mắt bắt dê, đập hình, mùa hè cùng nhau cởi sạch quần áo nhảy vào trong sông cạn.
(*) 孩子王, người được trẻ em yêu thích, có “nhân khí” khá cao
Ngôn Mặc lớn hơn tôi một tuổi, nhưng lại chín chắn hơn tôi rất nhiều.
Trong lúc tôi chỉ muốn chơi mỗi ngày, Ngôn Mặc đã đi học rất nhiều lớp năng khiếu, thành tích cũng tốt khủng khiếp, tuy rằng nói ít, nhưng thắng ở được lòng người, hàng xóm láng giềng không ai không khen, đương nhiên bao gồm ba tôi mẹ tôi. Hơn nữa hai vợ chồng này khen cũng dữ dội nhất, mỗi lần tôi gây chuyện phải phơi mông ra ăn đòn, ba mẹ tôi đều nói: “Mày nhìn xem Ngôn Mặc nhà người ta đi, nghe lời biết bao, mỗi ngày đi học chăm chỉ, không giống mày suốt ngày cứ thích đi gây sự”, Mỗi lần bọn họ họp phụ huynh cho tôi xong, đều phải lấy thành tích huy hoàng của Ngôn Mặc ra so sánh với tôi, để trách mắng tôi.
Tôi bị nói như thế nên sinh ra tâm lý ngược, cho dù khi đó tôi chưa từng gặp Ngôn Mặc, cũng rất không thích cậu ấy.
Rốt cuộc Ngôn Mặc có gì tốt chứ, phiền chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ba-chuyen-cua-my-nhan-cong-va-nong-nay-thu/2597641/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.