Editor: Cần động lực làm luận văn
Beta: HungNguyen076213
(Từ chương này mình sẽ đổi ngôi xưng hô của nữ chính từ "cô" thành "nàng" cho hợp với ngữ cảnh. Sau này khi nữ chính xuyên về hiện đại, sẽ đổi lại lần nữa)
Mắt thấy Mục Liễn dễ dàng bế Lâm Huệ lên giường, trong lòng Phương ma ma giống như có con kiến đang bò, hận không thể tìm cách hỏi thăm, nhưng mà có cho bà mười lá gan, bà cũng không dám mở miệng, đành phải đem nghi hoặc đè xuống.
Mục Liễn lập tức sai người đi mời thái y.
Lâm Ngọc Phong lúc này cũng tiến vào, cau mày nói: "A Huệ vậy mà bị bệnh nặng đến như vậy sao?"
Mục Liễn không nói gì, đứng xoay người về phía giường.
Phương ma ma vụng trộm quan sát, ánh mắt rơi vào sườn mặt hoàn mỹ không tì vết của hắn, chẳng biết tại sao lại bỗng nhiên nghĩ đến thân mẫu của Mục Liễn - Lệ phi.
Lệ phi ngày thường khí chất thanh khiết, ai từng thấy đều sẽ tâm niệm khó quên, nhưng về sau không biết vì sao lại nhảy hồ tự tử, Hoàng thượng vì thế mà sai người lấp hồ lại, ở phía trên trồng đủ loại hoa ngọc trâm mà Lệ phi khi còn sống yêu thích. Cho nên Ung vương dù thính lực không tốt, vẫn được hoàng thượng ưu ái, đối với chung thân đại sự của hắn cũng phá lệ quan tâm.
Bất quá Mục Liễn thân mang tật, trở thành trữ quân là điều không thể, Phương ma ma có vài phần tiếc hận.
Trong cung nhanh chóng phái Hứa thái y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-vuong-phi-khong-phat-he/2467075/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.