"Là vậy à?" Lăng Sơ Nam đáp lại một câu, sau đó không nói gì nữa, 098 cũng ngoan ngoãn im lặng.
Về đến nhà, Phong Bất Dự lại vội đi làm, Lăng Sơ Nam trở về phòng, mở một ống thuốc tinh lọc.
"Ký chủ, thuốc này có vấn đề gì sao?"
098 luôn cảm thấy sau khi nhìn thấy loại thuốc này trong phòng thí nghiệm, biểu hiện của Lăng Sơ Nam rất kỳ lạ.
"Không sao, ta đã thấy nước biển mà họ dùng để thử nghiệm, nó rất hữu ích."
"098, nhiệm vụ ở thế giới này có giới hạn thời gian không?"
"Thưa ký chủ, theo lý thuyết sẽ là không có giới hạn."
098 trả lời.
"Có điều tuổi thọ của đại dương chỉ còn ba năm. Nếu nội trong ba năm không thể giải quyết vấn đề ô nhiễm, đến lúc đó có thể sẽ không còn sinh vật nào ở biển nữa cả."
Nếu như vậy, hoàn thành nhiệm vụ cũng không có ý nghĩa gì cả.
Lăng Sơ Nam gật đầu, sau đó cầm lấy ống nghiệm đổ thẳng vào miệng.
"Ký chủ, ngài đang làm gì vậy?!"
098 thất thanh kêu lên, nhưng không thể ngăn cản được động tác của Lăng Sơ Nam, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Sơ Nam nuốt xuống phần chất lỏng không rõ thành phần kia.
Lăng Sơ Nam đặt ống nghiệm trống rỗng xuống, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào nó với vẻ mặt trống rỗng.
098 có chút lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không?
"Ký... ký chủ, ngài không sao chứ?"
"Không sao đâu." Lăng Sơ Nam tỉnh táo lại, nhìn ống nghiệm trống rỗng trong tay, tặc lưỡi, dường như vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-van-nhan-me-nghich-tap/854332/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.