Cảm nhận được cơ thể Nakahara Chuuya cứng đờ, Phó Trăn Hồng hơi cong môi, dùng đầu ngón tay hơi lạnh xâm lấn xuống phía dưới vòng cổ Nakahara Chuuya đang đeo, v**t v* phần da thịt mẫn cảm và tinh tế này.
“Chuuya…” Phó Trăn Hồng khẽ gọi một tiếng, toàn bộ ngữ khí mềm nhẹ, giống như Siren xinh đẹp nơi biển sâu đang dụ dỗ người lữ khách trên con thuyền đi ngang qua bờ biển dưới ánh nắng.
Thình thịch thình thịch…
Nhịp tim Nakahara Chuuya bắt đầu không khống chế được mà tăng nhanh, cảm giác ngứa ngáy nơi cổ làm hắn có sự run rẩy mang tính sinh lý, trên da nổi lên những hạt nhỏ li ti.
Ánh mắt Nakahara Chuuya chợt lóe, đang muốn đứng dậy thoát khỏi bầu không khí quá mức ái muội kiều diễm này, Phó Trăn Hồng lại như là đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, đi trước một bước dùng hai tay vòng lấy cổ Nakahara Chuuya, từ mặt bên đưa cánh tay lên vai Nakahara Chuuya.
“Muốn thoát khỏi ta sao?” Phó Trăn Hồng đưa môi đến bên tai Nakahara Chuuya, giọng nói từ tính trong hoàn cảnh triền miên này lộ ra một tia dụ hoặc khác: “Chuuya, ngươi không chạy thoát được đâu.”
Không chạy thoát được đâu…
Hơi thở ấm áp nơi bên tai làm cơ thể Nakahara Chuuya trở nên càng thêm căng chặt, có khoảnh khắc kia, Nakahara Chuuya cảm thấy chính mình phảng phất trở thành miếng thịt trên thớt, sắp bị người đàn ông bên cạnh này từng chút một nuốt chửng.
Có lẽ là bởi vì ánh đèn trong một góc giữa buổi tiệc ăn uống linh đình này quá mức mông lung và mờ ảo, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-van-nhan-me-hom-nay-lai-ooc-sao/4891610/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.