“Ta chính là vẫn luôn đều ái mộ Bác sĩ Kaminaka.”
Giọng nói của Mori Ogai dịu dàng đến mức tựa hồ có thể vắt ra nước.
Khi nói lời này, hắn cố tình hạ thấp ngữ khí, giọng nói trầm thấp từ tính như tiếng đàn cello kéo ra những giai điệu chậm rãi, rơi vào màng nhĩ người nghe, tạo ra một ảo giác về sự chân thành sâu sắc.
Đàn ông trưởng thành đều biết cách phóng thích sức quyến rũ mê người nhất của chính mình. Mori Ogai không nghi ngờ gì là một người đàn ông thanh lịch, sự từng trải phong phú và khả năng lãnh đạo ở vị trí cấp cao lâu năm khiến hắn có thêm một loại khí chất được thời gian lắng đọng so với những người trẻ tuổi.
Hắn có thể là một người lãnh đạo lạnh lùng, vô tình, cũng có thể là một người đàn ông bình thường chu đáo, ôn nhu nhưng lại đầy rẫy tâm cơ.
Chỉ là dù Mori Ogai là người trước hay người sau, đối với Phó Trăn Hồng mà nói, đều không có sự khác biệt quá lớn.
“Ta nhớ rõ Bác sĩ Mori vẫn luôn thích là những cô gái đáng yêu dưới mười hai tuổi,” khóe môi Phó Trăn Hồng nhếch lên một cung độ châm chọc: “Ta không biết là khi nào đối tượng ái mộ này lại chuyển thành ta.”
Mori Ogai cười cười, hắn buông lỏng bàn tay đang thưởng thức lọn tóc Phó Trăn Hồng, cứ như vậy ngồi xuống bên cạnh Phó Trăn Hồng.
Chiếc ghế sô pha lún xuống khiến khoảng cách giữa hai người trở nên gần hơn.
Mori Ogai tùy ý đặt cánh tay lên lưng chiếc sô pha phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-van-nhan-me-hom-nay-lai-ooc-sao/4891607/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.