Vì góc đứng che chắn, thân thể Tôn Ngộ Không đã chắn ngang trước mặt, khiến Đường Tăng không nhìn thấy gương mặt Phó Trăn Hồng lúc này.
Vị tăng nhân áo trắng kia bất chợt rụt tay lại, tránh khỏi sự va chạm của thiếu niên. Ngay sau đó, dường như lo sợ thiếu niên này còn tiếp tục hành động quá mức thân mật, y liền nghiêng người, xoay lưng về phía giường, như thể chỉ có thế mới thoát khỏi thứ cảm giác bất an mãnh liệt do đối phương mang lại.
Khóe môi Phó Trăn Hồng hơi cong lên, rồi lại thu lại ngay, không tiếp tục chọc ghẹo Đường Tăng nữa.
Đường Tăng đợi rất lâu, thấy đối phương quả thật đã dừng lại, lúc ấy mới từ từ bình tĩnh, nhịp tim từng dâng vọt lên giờ mới lắng xuống.
Đêm ấy, suốt nửa đêm, Đường Tăng lặng lẽ tụng kinh Phật trong lòng, mãi vẫn chẳng thể chợp mắt.
Bầu trời dần sáng, màn đêm tan biến. Từng dải nắng sớm màu vàng nhạt xuyên qua tầng mây lững lờ, chiếu vào gian phòng qua khe cửa sổ.
Phó Trăn Hồng tỉnh từ sớm, hắn thấy Đường Tăng bước xuống giường. Do cả đêm không ngủ, dưới mắt tăng nhân áo trắng lộ quầng xanh nhàn nhạt, trên làn da vốn trắng càng dễ thấy sự mệt mỏi.
Đợi Đường Tăng ra ngoài rồi, Phó Trăn Hồng mới thu hồi ánh nhìn, quay sang quan sát Tôn Ngộ Không vẫn đang ngủ say.
So với gương mặt ôn nhu, thanh khiết của Đường Tăng, ngũ quan Tôn Ngộ Không lại cứng cáp và sắc nét hơn nhiều. Lúc ngủ, bớt đi phần nghiêm nghị sắc bén thường ngày, hắn giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-van-nhan-me-hom-nay-lai-ooc-sao/4891518/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.