Bên kia, trên đỉnh núi Bằng Sơn, trong động phủ Hoa Sen.
Bạc Giác Đại Vương nâng chén rượu uống một ngụm lớn, khoái trá nói:
“Huynh trưởng, ngươi chắc chắn Tôn Hành Giả đã bị khống chế rồi chứ?”
Kim Giác Đại Vương tự tin vỗ ngực:
“Hiền đệ cứ yên tâm, hắn đã bị ta dùng núi lớn đè chặt dưới chân, giờ nhất định không thể nhúc nhích được nửa bước.”
Bạc Giác Đại Vương nghe vậy, liên tiếp khen ba tiếng “Hay lắm!”, nhưng vốn là kẻ thận trọng, trong lòng vẫn nghĩ: “Tôn Hành Giả kia thần thông quảng đại, e rằng không thể bị núi đá vây khốn quá lâu.” Thế là hắn liền đề nghị:
“Huynh trưởng, để chắc ăn, chi bằng huynh đưa cho ta Dương Chi Ngọc Tịnh Bình, ta sẽ đem theo thêm Tử Kim Hồng Hồ Lô, dùng cả hai pháp khí này mà thu hắn vào trong bình. Đợi qua giờ Tý, hắn tự hóa thành nước mủ, rồi chúng ta ăn thịt Đường Tăng cũng chưa muộn.”
Kim Giác Đại Vương nghe vậy gật đầu:
“Hiền đệ nói chí phải!”
Nói rồi hắn đưa mắt nhìn về phía Đường Tăng và Phó Trăn Hồng đang bị trói. Ánh mắt lướt qua Đường Tăng một vòng, sau đó dừng lại ở thiếu niên áo trắng bên cạnh, có chút ngạc nhiên:
“Vị công tử áo trắng này dung mạo còn hơn cả tiên nhân, thật khiến ta động tâm. Nhưng ta nhớ rõ bốn thầy trò đi lấy kinh vốn chỉ có bốn người, từ bao giờ lại có thêm kẻ này?”
Bạc Giác Đại Vương đáp:
“Huynh trưởng, người này khi ngửi phải khói mê cũng ngất đi như Đường Tăng, chắc chỉ là phàm nhân.”
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-van-nhan-me-hom-nay-lai-ooc-sao/4891508/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.