Tôn Ngộ Không khẽ giật mình, mở mắt trong đêm tối, quay đầu nhìn về phía Phó Trăn Hồng. Ánh mắt anh như hắc diệu thạch, lạnh lẽo và sắc bén, nhìn thẳng vào Phó Trăn Hồng, ngầm chứa sự cảnh cáo không lời.
Thế nhưng Phó Trăn Hồng chẳng hề bận tâm, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt. Ngay trước mặt Ngộ Không, hắn đưa tay đặt lên vai khỉ đá.
Ngón tay hắn trắng ngần, thon dài, dưới ánh trăng mờ lại càng sáng bóng như ngọc. Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên bờ vai khoác áo đỏ sẫm của Ngộ Không, tựa hồ như một yêu quái nguy hiểm trong đêm thâu, chuyên đi săn mồi.
Nhưng Phó Trăn Hồng không phải yêu quỷ, hắn là yêu tinh.
“Tiểu khỉ quậy,” hắn khẽ gọi, giọng chỉ đủ để hai người nghe:
“Ngươi vốn sinh ra từ tiên thạch, hấp thu linh khí đất trời, tinh hoa nhật nguyệt. Còn pháp lực ta tu luyện cũng là con đường như thế.”
Lời này khiến Ngộ Không nhớ tới lần ở Bạch Hổ Lĩnh dưới nước, tên tiểu yêu này từng nhân cơ hội hút đi một chút dương khí của hắn. Ký ức đó đến nay vẫn còn rõ mồn một, khiến Ngộ Không cau mày lạnh mặt, gạt mạnh tay hắn ra, thấp giọng:
“Ý ngươi là… lão Tôn ta chính là thuốc bổ của ngươi?”
Phó Trăn Hồng bị cách nói ấy chọc cười, tiếng cười còn chưa thoát khỏi cổ họng đã bị Ngộ Không bịt miệng.
“Không được cười!” – Ngộ Không trừng mắt, rồi liếc về phía Đường Tăng. Thấy sư phụ chưa bị đánh thức, hắn mới thở phào.
Bản năng nói cho Ngộ Không biết, nếu lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-van-nhan-me-hom-nay-lai-ooc-sao/4891506/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.