Lòng bàn tay Đường Tăng năm xưa do lần tràng hạt Phật châu cọ mài mà sinh ra lớp chai mỏng, vừa vặn chạm vào đôi môi mềm mại của Phó Trăn Hồng. Đầu ngón tay hắn cũng bị hàm răng thiếu niên khẽ cắn một cái.
Quả nho căng mọng mát lạnh cùng khoang miệng ấm áp của thiếu niên giao nhau khiến toàn thân Đường Tăng hơi cứng lại. Hắn đang định rụt tay về thì thiếu niên lại bất ngờ dùng răng cắn nhẹ vào lớp da giữa lòng bàn tay.
Phó Trăn Hồng giữ lấy cổ tay Đường Tăng, đầu lưỡi hồng mềm l**m lên máu đang rỉ ra, ngay cả quả nho cùng nuốt mất.
Vành tai Đường Tăng nóng bừng. Khi thiếu niên vừa buông tay ra, việc đầu tiên hắn làm là đưa tay chạm tới chuỗi Phật châu trước ngực; cảm nhận được sự mát lạnh quen thuộc ấy, Đường Tăng mới có thể bình ổn lại sự xao động vừa rồi, miễn cưỡng tìm về sự trấn tĩnh vốn có.
Hắn biết rõ yêu quái đang cố tình trêu chọc mình — giống đứa trẻ con vớ được món đồ chơi thú vị.
Chỉ tiếc... đứa trẻ này chẳng hề đơn thuần.
“Ngươi cần gì phải trêu đùa bần tăng như vậy?”
“Đùa à?” – Phó Trăn Hồng cười khẽ – “Là bởi vì ta THÍCH thôi.”
Đường Tăng không đáp lại, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm nào.
“Không tin lời ta sao?”
“Ngươi thích... vốn là thân xác và máu thịt của bần tăng.” Đối phương toàn lời mê hoặc, Đường Tăng chẳng thể phân đâu thật đâu giả.
Thiếu niên vậy mà lại bật cười khẽ: “Phải, ta thích… thân thể của ngươi.” Đường Tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-van-nhan-me-hom-nay-lai-ooc-sao/4891500/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.