Sơn động ẩm ướt lạnh lẽo, dưới đất chất đầy xương trắng và bộ hài cốt khô, ánh nến leo lét mờ ảo, trong không khí vẫn còn vương mùi tanh tưởi của máu.
Người trên Bạch Hổ Lĩnh đều nói yêu quái ở đây ăn thịt người sống, tàn nhẫn hung độc, kẻ nào lên núi thì không có đường về.
Đường Tăng cảm giác được tim mình đập ngày một nhanh – xen lẫn lo lắng bị phát hiện, sợ hãi không rõ nguyên nhân, và… một loại tim đập khác khó mà nói rõ.
Tay ông bất giác siết chặt, đang định rời khỏi tảng đá đang nấp thì… thiếu niên áo đỏ bất chợt nhếch môi cười.
Nụ cười kia đẹp đến mức như tan vào xương cốt, diễm lệ vô cùng.
Nhưng – hắn không phải cười với Đường Tăng, mà là cười với Trương Thắng.
Đường Tăng khẽ thở phào – có lẽ cậu ta vẫn chưa phát hiện ra mình.
“Ta… ta tên Trương Thắng… cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!” Trương Thắng mặt đỏ bừng, ánh mắt điên cuồng si mê nhìn chằm chằm Phó Trăn Hồng.
“Rồi sao nữa?” Giọng thiếu niên lười biếng hỏi.
Trương Thắng cười rồ dại:
“Ta nguyện dâng hết mọi thứ cho ngươi. Ta biết ngươi là yêu quái – hãy ăn ta đi. Như vậy máu thịt ta sẽ hòa vào tận xương cốt của ngươi…”
Đường Tăng chấn động. Rõ ràng người lúc chiều còn tỉnh táo, sao giờ lại thành kẻ điên cuồng như thế này? Chẳng lẽ bị dùng yêu pháp?
Nhưng thiếu niên kia từ đầu đến cuối chỉ lạnh nhạt nhìn, ánh mắt lãnh khốc, giống như nhìn một con kiến – còn chẳng buồn ra tay mê hoặc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vai-ac-van-nhan-me-hom-nay-lai-ooc-sao/4891498/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.