🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Sư tôn?”
Người trên giường bọc chăn thành nhộng ve, Chu Huyền Lan gọi một tiếng, phát hiện thân ảnh trong chăn run run, hắn duỗi tay muốn xốc góc chăn.
“Ngươi đừng lại đây.”
Từ trong chăn truyền đến thanh âm hờn dỗi buồn bã, tiếng nói nghẹn ngào, mang theo chút giọng mũi sau khi tỉnh rượu.
Nghe tới, tựa như bị người khi dễ.
Chu Huyền Lan bỗng chốc xoay tay lại, trầm mặc một lát: “Sư tôn đưa tay ra đây.”
Sau một lúc lâu, một bàn tay như bạch ngọc duỗi từ trong chăn ra, năm ngón tay nhẹ vẫy vẫy giữa không trung, “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Không còn mặt mũi gặp đồ đệ, Thẩm Lưu Hưởng chôn trong chăn, trước mắt một mảnh đen nhánh, cảm giác với bốn phía lại tăng cường không ít.
Trong nhà có gió thổi qua bàn tay ở ngoài chăn, mang theo lạnh lẽo. Đúng lúc này, có một bàn tay phủ lên bàn tay y, mang theo nhiệt độ ấm áp, ngón tay thon dài hữu lực bắt lấy cổ tay y.
“?”Thẩm Lưu Hưởng hơi mở to mắt.
Nói chuyện tử tế, động tay động chân làm chi?!
Y liều mạng rụt tay về, người bên ngoài lại không thả. Trong lúc lôi kéo, nửa cánh tay cũng lộ ra bên ngoài, không khí lạnh phất quá da thịt trắng nõn, mơ hồ có ánh mắt dừng ở trên đó, Thẩm Lưu Hưởng chỉ cảm thấy lông tơ đều dựng lên.
“Sư tôn, chớ động.” Chu Huyền Lan để đan dược vào lòng bàn tay y, “Đây là tỉnh rượu đan, đệ tử mới vừa đi Đan Phong lấy, sư tôn nhớ ăn vào hai viên.”
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn ngơ.
Hả?
Chỉ là đưa dược cho y sao?
Đợi tiếng đóng cửa vang lên, Thẩm Lưu Hưởng xốc chăn, ngồi dậy, chăm chú nhìn bình đan dược trong tay một lúc lâu, sờ nhẹ chóp mũi, cảm động đến rối tinh rối mù.
Đồ đệ cũng thật tốt quá, làm ra chuyện như vậy với hắn, hắn còn không quên lấy đan dược cho sư tôn.
Thẩm Lưu Hưởng nuốt tỉnh rượu đan vào, đan dược vào cổ họng như dòng nước ấm lướt qua.
Y ngồi nghỉ, Truyền Âm Khí sáng lên: “Tới Dạ Minh Phong gặp ta.”
Tông chủ có lệnh, Thẩm Lưu Hưởng chỉ phải nhanh mặc quần áo chỉnh tề, chạy tới Dạ Minh Phong, bước qua thềm đá uốn lượn, tìm thấy thân ảnh trên đỉnh núi.
Lăng Dạ mặc một bộ áo xanh, đứng trong đình ngắm cảnh, trong tay cầm quyển sách, phát hiện thấy khí tức của Thẩm Lưu Hưởng, hắn nghiêng đầu nhìn lại, khóe môi lộ ra một nụ cười ôn hòa.
“Lại đây.”
Thẩm Lưu Hưởng hai ba bước đi tới.
Lăng Dạ cất sách, tay phải nắm lấy cánh tay Thẩm Lưu Hưởng, tầm mắt vô tình rơi xuống cổ tay, phát hiện có vết hằn ửng đỏ, nổi bật trên làn da trắng nõn, hết sức rõ ràng.
Hắn nhíu nhíu mày, cuối cùng chưa nói gì, chỉ đặt hai ngón tay lên cổ tay Thẩm Lưu Hưởng, dò xét một lát, trầm ngâm nói: “Bao nhiêu lâu rồi ngươi chưa đả tọa tu hành?”
Thẩm Lưu Hưởng nghẹn một hơi: “Khoảng vài ngày.”
Lăng Dạ buông tay: “Mới vào Hóa Thần cảnh, chính là lúc cần củng cố linh lực hỗn độn trong cơ thể. Ngươi quá chậm trễ.”
Thẩm Lưu Hưởng hơi cúi đầu, nhấp môi không nói.
Cảm giác này, giống không hoàn thành bài tập bị lão sư phê bình, thật sự không tốt.
Lăng Dạ chỉ về phía viên đàn cách đó không xa, “Đi ra kia đả tọa. Trước khi trời tối không được rời đi.”
Nói xong, một lần nữa cầm lấy sách, không để ý tới y nữa.
Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ, gãi gãi đầu tìm bãi đất chỗ viên đàn, khoanh chân ngồi xuống.
Thời gian trôi đi một chút.
Lăng Dạ duyệt thư tịch nửa canh giờ, ngẩng đầu nhìn sắc trời, còn một canh giờ rưỡi nữa mới tối. Công việc của hắn bề bộn, tất nhiên không có khả năng ở lại đây trông Thẩm Lưu Hưởng tu hành.
Lăng Dạ ra khỏi đình đài, tầm mắt dừng trên người Thẩm Lưu Hưởng.
Nhìn dáng vẻ...... đang ngủ ngon lành.
Thẩm Lưu Hưởng ngồi nghiêng lệch thân mình, đầu gối lên tảng đá lạnh lẽo, tóc dài rời rạc rơi xuống, vài sợi tóc đen rơi xuống vai.
Mím môi, không biết mơ thấy cái gì.
Lăng Dạ nhìn chăm chú một lúc lâu, lấy một cái gối mềm từ túi trữ vật ra, ngồi xổm xuống, nâng đầu Thẩm Lưu Hưởng lên, lót cái gối xuống dưới, ngay sau đó phất tay áo rời đi.
“A pi ~” Thẩm Lưu Hưởng đánh cái hắt xì, tỉnh lại trong gió lạnh gào thét, mắt nhìn bốn phía, trời đã đen hẳn.
Y xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, đầu nhẹ động, một cái gối đầu lạch cạch rơi xuống đất.
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, ngón tay nhẹ nhàng câu gối mềm lên, trầm mặc hồi lâu.
“Phụt” một chút cười ra tiếng.
Ha ha ha.
Người như sư huynh, vậy mà lúc nào cũng mang theo gối đầu nhỏ. Truyền ra ngoài, uy nghiêm tông chủ Thanh Lăng Tông tất nhiên không còn sót lại chút gì.
Thẩm Lưu Hưởng như nắm được một nhược điểm nhỏ, hãy còn vui vẻ, tặc hề hề bế gối đầu lên, tìm đường đi về.
Y không quen ngọn núi này, lại là ban đêm, liền buông tất cả thần thức ra dò đường. Trong lúc lơ đãng, ở góc nào đó trong Dạ Minh Phong, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
Trong lòng vừa động, Thẩm Lưu Hưởng đuổi tới.
Dạ Minh Phong có suối nước nóng tự nhiên, trong hồ linh khí dư thừa. Trong sách từng viết, Lăng Dạ chỉ cần ở tông môn, mỗi ngày đều sẽ vào hồ ngâm trong chốc lát. Nơi này, về sau còn phát sinh chuyện làm tình cảm với Tố Bạch Triệt tiến bộ vượt bậc.
Chu Huyền Lan ở phòng đốt đèn, không thể hiểu được bị triệu tới.
Sư tôn nhìn chằm chằm hắn, hai tròng mắt tỏa sáng, chỉ vào cái mê trận phía trước: “Ngươi có thể phá trận này, thần không biết quỷ không hay cho ta đi vào không?”
Chu Huyền Lan chưa từng tới Dạ Minh Phong, không biết đây là chỗ nào, hơi trầm ngâm, duỗi tay thăm dò pháp trận, “Có thể. Pháp trận này cực kỳ đơn giản.”
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng lộ ra nụ cười vui mừng. Hôm nay, y muốn nghiệm chứng một đại bí mật kinh thiên.
Đám sương bay lượn lờ trên mặt suối nước nóng, vài thứ quần áo để trên bờ, một bóng người ngâm trong nước, chung quanh linh khí nhàn nhạt vờn quanh.
Mượn cỏ cây che thân hình, Thẩm Lưu Hưởng ngồi xổm xuống, tùy tay nhặt lên hai mảnh lá rụng, đưa cho đồ đệ, “Nếu ngươi không dám nhìn, thì lấy che mắt đi.”
Chu Huyền Lan mặt lạnh đến sắp kết băng.
Bảo hắn phá trận, lại là vì nhìn lén người khác tắm.
“Hắn là ai?” Bóng đêm ảm đạm, chỉ có thể nhìn ra là thân hình nam tử.
Thẩm Lưu Hưởng thấp giọng nói: “Sư huynh.”
Chu Huyền Lan hơi mở to mắt: “Sư tôn, người......”
Thẩm Lưu Hưởng ấn ngón trỏ lên môi mỏng khẽ nhếch, đem lời nói chưa xuất khẩu trở về, “Xuỵt, nhỏ giọng chút.”
Người trong hồ muốn đứng dậy, Thẩm Lưu Hưởng vội đem tầm mắt lại, hành động này của y, tuyệt đối không phải vì mơ ước sắc đẹp của sư huynh, chỉ là muốn cởi bỏ chút nghi hoặc thôi.
Quyển tiểu thuyết này, y có thể kiên trì xem đến kết cục, nguyên nhân rất lớn chính là khúc đầu tác giả đào cái hố, ám chỉ đại vai ác sắp xuất hiện tại Yêu giới, là hắc long nắm giữ khí vận thế gian này.
Vì thế Thẩm Lưu Hưởng chờ lại chờ, chờ đến kết cục rồi mà đến cái đuôi rồng cũng chưa nhìn thấy.
Đào hố không lấp, vô sỉ!
Nhưng phần sau tác từng nói qua, hắc long đã sớm xuất hiện, đặc thù là trên người có phiến vảy ngược, ở trong mấy đại nam phụ. Vì thế khu bình luận liền ầm lên một trận thảo luận sôi nổi.
Người đọc sách mỗi người phát biểu ý kiến của mình, tranh đến mặt đỏ tai hồng, đáng tiếc thẳng đến kết cục cũng chưa tranh ra cái nguyên cớ.
Nghĩ vậy, Thẩm Lưu Hưởng liếc mắt nhìn đồ đệ, trên mặt lộ ra biểu tình ý vị thâm trường.
Mọi người suy đoán đám người Lăng tông chủ, Diệp kiếm tôn, Ma Tôn, đều là nói có sách mách có chứng. Nhưng tới Chu Huyền Lan này, phong cách đột biến.
“Huyền chủ một đêm bảy lần, bảy ngày bảy đêm không lao lực chút nào, là thực lực Long tộc không thể nghi ngờ!”
Thẩm Lưu Hưởng nhớ rõ ngay lúc đó căn cứ để suy đoán mọi việc đều là như thế.
Chậc.
Ghê gớm.
Vỗ tay vì Huyền chủ đại nhân.
Suối nước nóng truyền đến động tĩnh, bóng người trong ao chậm rãi đứng lên, ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng chuẩn xác dừng ở mặt trên, mắt mở to hết cỡ. Mắt thấy ngực sư huynh sắp trồi lên mặt nước, một cỗ uy áp không tả được thổi quét mà đến.
Nước suối ngưng tụ thành kiếm lạnh, trong giây lát xé rách không gian đánh úp lại.
Bị phát hiện rồi!
Thẩm Lưu Hưởng trong lòng giật mình, túm đồ đệ ra phía sau, đồng thời vận khởi linh lực chống đỡ, “Sư huynh, là ta!”
Uy áp làm người hít thở không thông ngừng lại, tan thành mây khói.
Kiếm nước lạnh băng cách Thẩm Lưu Hưởng gang tấc ngừng giữa không trung, sau đó không biết có phải cố ý hay không, đột nhiên tan ra, hất cho y một thân sũng nước.
Thẩm Lưu Hưởng bị xối thành gà rớt vào nồi canh.
Y lau nước trên mặt, quay đầu nhìn về phía Chu Huyền Lan, phát hiện sắc mặt đồ đệ tựa hồ không tốt lắm, không biết có phải bị dọa rồi hay không.
Nhưng trước mắt y chưa tiện hỏi. Sư huynh đã mặc xong quần áo, dạo bước đi tới.
Ánh mắt Chu Huyền Lan đen tối không rõ.
Trong lòng nhất thời nói không nên lời là cái tư vị gì, phản ứng đầu tiên của sư tôn, lại là đem hắn bảo vệ ở sau người......
“Hay quá, sư huynh.” Thẩm Lưu Hưởng cười gượng một tiếng.
Tầm mắt Lăng Dạ dừng ở trên người Thẩm Lưu Hưởng, xiêm y ướt hơn phân nửa, trên đầu dính không ít bọt nước, cả người một bộ dáng ướt dầm dề chật vật.
Làm chút khiển trách nhỏ thôi.
Lăng Dạ nhẹ nhíu mày, sắc mặt hơi hoãn: “Ngươi tới làm gì?”
“Nghe nói Dạ Minh Phong có suối nước nóng, sư đệ cũng muốn thử một lần, không ngờ quấy rầy nhã hứng của sư huynh.”
Lăng Dạ không biết có tin hay không, chỉ là nói: “Về sau chuyện như vậy, nói với ta một tiếng là được, không cần đêm khuya trộm đạo mà đến.”
Thẩm Lưu Hưởng gật đầu như gà con mổ thóc: “Vâng vâng.”
Lăng Dạ xoay chuyển ánh mắt dừng ở phía sau y, nhíu mày, đang muốn nói chuyện, trên không trung nơi xa truyền đến một tiếng phượng hót lảnh lót.
Một con phượng hoàng lửa sinh động như thật bay về phía Thanh Lăng Tông.
Người của Đế Cung đến rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.